Nhìn nhà lớn khang trang trước mặt Trưởng thôn cau mày bước vào, đây là lần đầu tiên ông đi vào Vương gia. Vương Đại Tĩnh mời ông vào nhà chính, rót hai ly trà nóng.
'' Ta đi mời phụ thân, phiền toái Trưởng thôn đợi một lát''
Trưởng thôn gật đầu, Vương Đại Tĩnh đi vào nhà trong mời Vương Đại Tài và Vương thị. Một lát sau bên trong vang lên tiếng mắng chửi.
'' Đồ nghiệt tử, vì tên tiện nhân kia mà ngươi đối nghịch với ta, được, đoạn tuyệt, đoạn tuyệt, Vương Đại Tài ta không có đứa con trời đánh như ngươi''
Trưởng thôn, Trần Văn Khang đồng loạt nhíu mày.
Vương Đại Tài hùng hổ đi ra, gật đầu có lệ với Trưởng thôn, bắt đầu lớn tiếng:
'' Trưởng thôn, ngài viết giúp ta thư đoạn tuyệt, hôm nay ta phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với tên trời đánh này, tiền bạc, nhà cửa, ruộng đất đều là của Vương gia ta, hắn phải tay trắng cút khỏi đây''
'' Vương Đại Tài, Đại Tĩnh là con của ngươi, không nên nói lời tổn thương nó như vậy, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử là chuyện hệ trọng không thể nói bừa'' Trưởng thôn nhíu mày nói
Vương Đại Tài nào nghe lọt tai, tu một ly trà nóng, mở mồm tức giận quát: '' Hắn không phải con ta, nếu hắn nhất định cưới tên tiện nhân kia thì phải cút khỏi Vương gia ta''
'' Đại Tài'' Vương thị ngồi cạnh, nhẹ nhàng lay tay áo của Vương Đại Tài.
'' Cưới tiện nhân?, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'' Trưởng thôn cố gắng giữ vẻ mặt hòa nhã, ông đang rất tức giận đối với thái độ của Vương Đại Tài, thân sinh nhi tử mà còn có thể tuyệt tình như vậy, bảo sao lòng người không lạnh.
'' Còn là ai nữa, là tên tiện nhân không biết xấu hổ TrầnTiêu'' Vương Phúc Đức đứng sau Vương thị vội lên tiếng
'' Trưởng bối nói chuyện, đến phiên ngươi lên tiếng'' Trưởng thôn gằn giọng răn dạy Vương Phúc Đức
''Phúc Đức, im miệng'' Vương thị cười làm lành: '' Phúc Đức không hiểu chuyện, Trưởng thôn ngài đừng chấp nhất''
Trưởng thôn cau mày chuyện của Đại Tĩnh quan trọng hơn.
'' Chuyện Đại Tĩnh đoạn tuyệt liên quan gì đến Trần Tiêu''
Vương thị ngăn lại Vương Đại Tài, bà cười tiếp lời: '' Nói ra khiến Trưởng thôn chê cười, đây là việc nhà Vương gia vốn nên do Vương gia giải quyết nhưng nếu đã kinh động Trưởng thôn ta cũng không còn cách nào khác, Trưởng thôn ngài cũng biết Đại Tĩnh đã trưởng thành cũng đến lúc nên bàn hôn sự, Đại Tài đã tìm được nhà tốt cho Đại Tĩnh thành thân nhưng Đại Tĩnh không đồng ý, nhất nhất phải cưới Trần Tiêu, chọc Đại Tài tức giận, không suy nghĩ nên mới nói bừa nếu Đại Tĩnh cưới Trần Tiêu thì phải đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, Đại Tĩnh lại cho là thật nên liền đồng ý, mời ngài đến, phiền đến ngài rồi, chỉ là phụ tử giận dỗi nhỏ, Trưởng thôn không cần lo lắng, qua vài ngày lại hòa thuận, nào có phụ tử nào lại từ mặt nhau, con nói đúng không Đại Tĩnh''
Vương thị cười hiền từ nhìn Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tài hừ lạnh: '' Nếu nó cưới Trần Tiêu thì phải cút khỏi đây''
'' Đại Tài, sao ông lại nói vậy, Đại Tĩnh không hiểu chuyện, ông người lớn sao lại chấp nhất với hài tử, để ta khuyên Đại Tĩnh'' Vương thị nhìn Vương Đại Tĩnh đứng bên cạnh Trưởng thôn: '' Đại Tĩnh ý con thế nào?''
'' Ta sẽ thành thân với Trần Tiêu'' Vương Đại Tĩnh mặt không đổi sắc lập lại
'' Tên trời đánh này nào để chúng ta vào mắt, đoạn tuyệt, nhất định phải đoạn tuyệt, ta phải tống cổ nó ra khỏi đây, ta xem sao khi rời khỏi Vương gia nó còn sống thế nào''
Vương Đại Tài tức giận quát lên, Trưởng thôn thu hết tình cảnh của Vương gia vào mắt, Vương gia rộng lớn thế này mà không dung được một Vương Đại Tĩnh sao? Trưởng thôn thở dài trong lòng, ông biết có nói gì cũng vô dụng, đều ông cần làm là giúp Đại Tĩnh được sống tốt hơn. Ông hỏi: '' Đại Tĩnh ý con vẫn vậy sao?''
Vương Đại Tĩnh gật đầu, vẻ mặt kiên quyết: '' Ý con đã quyết, Trưởng thôn nhờ ngài viết thư khế đoạn tuyệt giúp con, con sẽ rời khỏi Vương gia tự lập hộ''
'' Đại Tĩnh con phải nghĩ kĩ, nếu rời khỏi Vương gia, con sẽ không còn dòng tộc che chở''
'' Con sẽ tự mình sinh hoạt, sẽ chiếu cố tốt bản thân, không phiền đến các tộc thúc''
'' Với cái bản tính này của ngươi liệu ai sẽ nguyện che chở, giúp đỡ ngươi, đừng làm ta cười rụng răng chớ'' Vương Phúc Đức che miệng lẩm bẩm cười
''Tứ đệ'' Vương Bảo Thoa nhỏ giọng nhắc nhở, Vương Phúc Đức không phục bĩu môi.
'' Ý của ngươi vẫn vậy sao?'' Trưởng thôn hỏi Vương Đại Tài
'' Không nói nhiều, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, vốn dĩ ta chỉ có ba đứa con'' Vương Đại Tài lạnh nhạt nói ra lời tuyệt tình
Vương Đại Tĩnh mặt không biểu cảm, siết chặt nắm tay, Trưởng thôn thở dài bảo Trần Văn Khang về lấy bút mực nhân tiện mời tộc trưởng và một số nhà uy tính trong thôn đến làm nhân chứng.
Có mặt đông đủ, Trưởng thôn bắt đầu viết thư khế.
'' Khoan đã''
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Vương Đại Tài.
'' Ngươi muốn đổi ý'' một vị thúc bá hỏi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT