Đình Nguyệt Hy trở về Bình An Thành đã được hai tháng, tiết trời tháng Năm mỗi lúc càng thêm nóng bức.

Nàng im lặng ngồi trong tẩm cung, tay thuần thục cắm hoa bạch mai vào trong bình ngọc.

Tống Như Quỳnh đẩy cửa bước vào, nàng ta đặt một bát canh còn nóng hôi hổi đến trước mặt nàng, cười nói: "Nương nương, đây là canh cá tuyết mà cung nữ Thượng Thực cục vừa dâng đến cho người tẩm bổ, canh còn nóng, nương nương mau dùng thì mới tốt."

Đình Nguyệt Hy đặt cây kéo trên tay xuống, ưu nhã nâng bát canh kia lên, nhưng khi đầu lưỡi vừa chạm đến nước canh sóng sánh màu trắng ngà thì một cỗ mùi chua đột ngột xông lên từ nơi cổ họng, không nhịn được, nàng đành phải che miệng chạy ra ngoài nôn một trận.

"Nương nương, người không sao chứ?" Tống Như Quỳnh thấy thế vội vàng chạy đến đỡ lấy Đình Nguyệt Hy dùng khăn tay giúp nàng lau sạch khóe miệng.

Đình Nguyệt Hy chờ cho cảm giác khó chịu không còn nữa mới đứng thẳng người dậy, để cho Tống Như Quỳnh đỡ nàng vào trong.

Canh cá, nôn khan...

Chẳng lẽ...

Bình thường nàng sẽ tự bắt mạch cho mình để kiểm tra sức khỏe, nhưng một tháng nay thân thể uể oải, khẩu vị cũng không còn tốt như trước, nên chuyện bắt mạch mỗi ngày nàng đã sớm ném ra sau đầu từ rất lâu rồi.

Mắt thấy nàng đã yên ổn nằm lại giường, Tống Như Quỳnh không chậm trễ một khắc nào liền ngồi ở một bên chẩn mạch, đầu ngón tay thon nhỏ cẩn thận đặt lên cổ tay của nàng, hồi lâu, trên mặt nàng ta hiện lên nét vui mừng: "Chúc mừng nương nương, người đã có thai một tháng rồi."

"Bổn cung có thai?" Đình Nguyệt Hy như không tin được mà ngồi bật dậy.

Nàng thế nhưng thật sự có thai?

Thế nhưng lại có thể mang trên người huyết mạch của hoàng gia?

"Nương nương, người đừng quá kích động, chẳng phải một tháng trước là ngày nương nương được làm lại thẻ bài hay sao? Cũng trong đêm đó Bệ hạ đã ngủ lại Phượng Thiên cung mà!" Tống Như Quỳnh đỡ nàng nằm lại giường, tránh để nàng kích động mà ảnh hưởng đến thai nhi đang được hình thành, "Thể chất của nương nương rất tốt, mạch tượng rất ổn, hài tử cũng không có vấn đề gì."

"Như thế thì tốt." Đình Nguyệt Hy không nhịn được vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng của mình, trong lòng cũng kinh hỉ rất nhiều, "Như Quỳnh, ngươi tạm thời đừng mang tin tức này truyền ra ngoài... tối nay nếu Bệ hạ có đến, bổn cung sẽ tự nói cho người biết..."

Nàng muốn chính mình đem chuyện đại hỉ này nói cho hắn biết, rằng trong bụng nàng rốt cuộc cũng đã có cốt nhục của hắn rồi.

Mặc dù thân thể nguyên chủ mới mười bảy tuổi đã mang thai hài tử, làm cho nàng có chút không tự nhiên, bất quá khi có hài tử này, nàng vẫn rất là vui vẻ, căn bản nàng cũng không muốn cho người khác biết bản thân mình mang thai quá sớm, đợi khi nào thai nhi ổn định rồi, bọn họ có muốn hãm hại cũng đã muộn.

Nàng thay cho hài tử trong bụng suy nghĩ chu toàn, chính là rất mong muốn nó có thể an toàn mà mở mắt nhìn thế gian.

"Vâng, thưa nương nương." Tống Như Quỳnh nhu thuận cúi đầu, "Nương nương, sáng nay Hoàng hậu nương nương không có miễn thỉnh an, nhưng giờ người đang mang thai long tự, trong ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, hay là để nô tỳ đến Phượng Nghi cung cáo ốm cho nương nương nhé?"

"Không được, ngay trong giai đoạn này mà cáo ốm, Hoàng hậu sẽ nghi ngờ bổn cung." Đình Nguyệt Hy ngồi dậy, cẩn thận hết mức có thể mà bước xuống giường, "Bổn cung vẫn phải đi thỉnh an như thường, trên đường đến Phượng Nghi cung phải cẩn thận hơn trước..." Như nhớ ra chuyện gì đó,Đình Nguyệt Hy quay sang nói với Tống Như Quỳnh, "Ngươi trang điểm sao cho gương mặt của bổn cung nhợt nhạt một chút."

"Nô tỳ rõ rồi." Tống Như Quỳnh giúp nàng thay đổi cung trang trên người cùng trang điểm theo yêu cầu của nàng, sau đó mới kính cẩn đỡ Đình Nguyệt Hy ngồi lên thái trượng đến Phượng Nghi cung.

Trên đường đi, Đình Nguyệt Hy cho người đi xung quanh xem xét thật kĩ, tuyệt không thể để có 'vật bẩn' nào đó làm cho kiệu của nàng bị lật được.

An toàn đến Phượng Nghi cung cũng là lúc các phi tần khác đã có mặt đông đủ.

Đình Nguyệt Hy làm ra nét mặt hơi ngượng ngùng thỉnh an Hoàng hậu cùng các phi tử phân vị cao xong, liền ngồi xuống vị trí của mình.

Hoàng hậu thấy thần sắc nàng nhợt nhạt, liền cất giọng quan tâm hỏi: "Thần sắc Hiền muội muội có chút nhợt nhạt, phải chăng đã bệnh rồi? Đã mời thái y đến chẩn mạch qua hay chưa?"

"Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, thái y đã đến Phượng Thiên cung chẩn mạch cho thần thiếp, chẳng qua thân thể thần thiếp vốn dĩ vô cùng yếu ớt, đêm hôm qua trời đổ mưa nặng hạt, lạnh lẽo vô cùng nên thần thiếp mới bị nhiễm chút phong hàn, không có gì đáng ngại..." Đình Nguyệt Hy hơi cúi đầu, đối nàng ta cung kính nói.

"Không có gì thì tốt, nếu muội muội đã không khỏe như vậy, ắt hẳn cũng không thích hợp hầu hạ Bệ hạ. Nay bổn cung sẽ cho người đến Kính Sự phòng xin rút thẻ bài cáo ốm thay muội, ý muội thế nào?" Hoàng hậu nhìn xuống nàng, trên mặt đều là lo lắng không yên.

Đình Nguyệt Hy cười lạnh, Hoàng hậu quả nhiên rất biết tranh thủ thời cơ!

"Ý tốt của Hoàng hậu nương nương thần thiếp xin nhận." Đình Nguyệt Hy lần nữa đối Hoàng hậu tạ ơn.

Hoàng hậu hài lòng gật đầu, sau lại quay ra nói với mọi người, "Các vị muội muội cũng thấy, trời đã vào hạ rồi, ngoài trời nắng nóng, thật cũng không thích hợp đi lại quá nhiều. Nay bổn cung quyết định miễn thỉnh an cho các muội cho đến đầu tháng Sáu."

"Thần thiếp xin tạ ơn ân điển của Hoàng hậu nương nương." Chúng phi tần đồng loạt cúi đầu tỏ ý tạ ơn Hoàng hậu.

Nàng ta mỉm cười tiếp lời, "Các vị muội muội cũng biết, Bệ hạ vi phục xuất tuần những hơn một năm, nên việc tuyển tú cũng không thể thực hiện, bổn cung cùng Thái hậu có bàn bạc qua, đã quyết định tổ chức một điện tuyển tú nữ vào đầu tháng Bảy tới đây, khi ấy sẽ có người mới vào trong hậu cung... các muội muội đều là những phi tần hầu hạ Bệ hạ không dưới ba năm, cho nên nhân cơ hội miễn thỉnh an này, muội muội nào có bệnh thì hãy ở trong cung của mình bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, còn nếu không có bệnh thì hãy để tinh thần của mình phấn chấn lên, tránh cho việc các tú nữ mới vào khiến các vị muội muội bị thua kém, như thế thì thật không hay."

"Vâng." Các phi cúi đầu dạ vâng rất khuôn phép.

Vừa ra khỏi cổng Phượng Nghi cung, Đình Nguyệt Hy đã ngồi lên thái trượng trở về, cũng không định nán lại làm gì.

...

Ban đêm.

Đình Nguyệt Hy một mình đi dạo trong hoa viên, sương đêm từng giọt đọng lại trên phiến lá, trong suốt tinh khiết, dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm lung linh bộn phần.

Tống Như Quỳnh nhịn không được, chạy đi lấy áo choàng lông ấm áp phủ lên vai nàng, "Nương nương, người cẩn thận một chút, nếu thật sự nhiễm lạnh, sẽ rất có hại cho long tự trong bụng..."

"Hôm nay Bệ hạ điểm bài của ai?" Đình Nguyệt Hy đứng trước một đóa hoa mặt trăng đang từ từ nở rộ, ánh sáng của đèn lồng đỏ trước cổng lập lòe chiếu rọi lên gương mặt tuyệt sắc giai nhân.

Loáng thoáng, nàng lại ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, khóe môi bỗng chốc lại lộ ra nét cười hình bán nguyệt thập phần sắc sảo.

"Hồi nương nương, tối nay Bệ hạ không điểm bài." Tống Như Quỳnh đối nàng kính cẩn thưa.

Đình Nguyệt Hy kéo áo choàng trên vai xuống, rồi để lại vào trong tay Tống Như Quỳnh, bàn tay thon nhỏ nâng đóa hoa kia lên, một mùi hương thơm dịu nhẹ tỏa ra, thật khiến nàng cảm thấy thư thái dễ chịu.

"Ái phi, nàng càng lúc càng không biết yêu quý thân thể mình."

Một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cất lên bên tai, Đình Nguyệt Hy tỏ ra hơi bất ngờ đứng thẳng người dậy, lại nhìn thấy Sở Cửu Khuynh đang tiến về phía nàng.

"Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường." Đình Nguyệt Hy quỳ xuống hành lễ, dù trong hoàn cảnh nào thì quy củ cũng không thể thiếu.

Mi tâm anh tuấn nhíu lại, hắn đem nàng đỡ dậy, sau cầm lấy áo choàng trên tay Tống Như Quỳnh phủ lên đôi vai gầy của nàng, giọng nói cất lên tuy rằng là trách cứ nhưng ý chính vẫn là quan tâm đến Đình Nguyệt Hy: "Tuy rằng là mùa hạ nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, nàng y phục mỏng manh như thế này đi đi lại lại trong hoa viên, là muốn đem thân thể mình biến thành một khối băng sao?"

Đình Nguyệt Hy dương mắt nhìn hắn, đôi ngọc lục bảo xinh đẹp dưới ánh trăng càng sáng lên rực rỡ, "Thần thiếp nghĩ đêm nay Bệ hạ sẽ nghỉ lại Long Thần điện."

"Nàng nhiễm phong hàn còn không quan tâm đến thân thể mình như vậy, trẫm còn có tâm tư nghỉ ngơi hay sao?" Dứt lời, hắn liền nhẹ nhàng bế nàng lên, so với việc bế một tiểu miêu cũng không có gì khác biệt, nàng vốn dĩ rất nhẹ.

Hắn tự hỏi sơn hào hải vị nàng ăn đã chạy đi đâu mất rồi? So với hai tháng trước một chút cũng không có béo lên?

Bế nàng vào lại trong tẩm cung, Sở Cửu Khuynh lạnh lùng đem đôi vai của nàng giữ chặt, ép Đình Nguyệt Hy an ổn nằm trên giường.

Đình Nguyệt Hy nhìn thần sắc của hắn, biết hắn đang tức giận, liền dùng vẻ mặt ủy khuất nói, "Bệ hạ đừng giận, thần thiếp chỉ là nhất thời cao hứng, nên mới không suy nghĩ thấu đáo mà thôi..."

Nói khó nghe một chút, nàng chính là tính kế hắn.

Trước đây, nàng không thích mùi trầm hương nên không cho cung nữ đốt trong tẩm cung của mình.

Nhưng mỗi khi Sở Cửu Khuynh đột ngột đến đây, chỉ cần thấy ánh sáng từ đèn lồng đỏ phát ra từ phía xa, thị vệ canh cổng sẽ chạy ngay vào trong báo cho một tiểu cung nữ canh trước cửa tẩm cung, nàng ta sẽ nhanh chóng nói cho Đàn Diệp Hương luôn túc trực trong tẩm cung của nàng đốt trầm hương lên, vì thế khi Sở Cửu Khuynh vừa đặt chân vào trong sân viện thì Đình Nguyệt Hy đã ngửi được mùi trầm hương nồng đượm rồi.

Nếu trong hậu cung không có chuyện gì quá mức cấp bách, phi tần mỹ nữ sẽ không ai ngu ngốc ra ngoài khi tiết trời ban đêm lạnh lẽo như thế này, chỉ có một vị duy nhất trong đêm tối ngồi trên ngự giá đi đến cung điện của bọn họ mà thôi.

Thấy nàng ủy khuất như vậy, hắn cho dù muốn giận cũng không giận nổi, hắn vươn tay chạm vào một bên má của nàng, cười nói: "Trẫm không giận, sau này đừng như thế nữa."

Ngữ khí ôn nhu đến cực điểm, khiến lòng của nàng cũng mềm mại theo.

"Bệ hạ..." Đình Nguyệt Hy nắm chặt tay hắn nhẹ nhàng đặt lên phần bụng bằng phẳng của mình, dịu giọng nói: "Người có cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong bụng của thần thiếp hay không?"

"Ý của nàng là..." Sở Cửu Khuynh hơi nhíu mày lại, một lúc lâu sau mới kinh hỉ nói: "Nàng đang mang thai huyết mạch của trẫm?"

"Ân." Đình Nguyệt Hy nhu thuận gật nhẹ đầu, thấy hắn đang rất kích động, trong lòng liền không khỏi một trận vui vẻ, xem ra hắn cũng rất mong đợi hài tử trong bụng nàng.

Sau một lúc, Sở Cửu Khuynh liền sai cung nhân trong Phượng Thiên cung chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho nàng dưỡng thai.

Chỉ trong chốc lát đã thấy Tống Như Quỳnh mang đến một bát canh gà hầm thảo dược đại bổ cho Đình Nguyệt Hy uống, tiếp đó là Đàn Diệp Hương từ bên ngoài mang vào hai chiếc gối mềm để nàng dựa vào thoải mái hơn, Sở Cửu Khuynh còn đích thân đi kiểm tra qua các cửa sổ trong tẩm cung, phải đảm bảo không để cho gió lọt vào.

Đình Nguyệt Hy nhìn các cung nhân ai ai cũng bận rộn, loạn nháo đến mức không thể loạn hơn, liền cười bất đắc dĩ: "Sao Bệ hạ lại làm náo loạn như vậy? Huống hồ chi long thai cũng chỉ mới có một tháng, thần thiếp cần yên tĩnh để tĩnh dưỡng."

"Ái phi là lần đầu mang thai, nên trẫm hơi lo, mọi thứ phải chuẩn bị chu toàn, không thể để xảy ra sơ xót." Nói xong, Sở Cửu Khuynh quay sang Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương đang đứng cạnh giường: "Các ngươi lui xuống đi..."

Đình Nguyệt Hy đang uống canh gà, mắt thấy Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương đã ra khỏi phòng, liền kéo kéo góc áo long bào của hắn, cười cười: "Bệ hạ, người cho bọn họ lui xuống thì đâu còn ai hầu hạ thần thiếp nữa..."

Sở Cửu Khuynh nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Trẫm hầu hạ nàng không được hay sao?"

Đình Nguyệt Hy cảm thấy lòng mình thoáng qua nét sợ hãi, kinh hách nói: "Bệ hạ, người đừng trêu đùa thần thiếp, người ngoài không biết còn tưởng thần thiếp đang học theo Phan Quý phi(*) làm loạn triều cương..."

"Nàng không phải yêu phi, trẫm cũng không phải hôn quân, sao lại phải so sánh như thế?" Sở Cửu Khuynh thận trọng cầm lấy bát canh trên tay nàng, tựa như ban sáng đem từng thìa canh đưa đến bên môi của nàng, thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ nàng thấy trẫm rất giống với Tiêu Bảo Quyển(**) của triều Nam Tề sao?"

Chuyện bánh bao nhân đậu đen hắn còn chưa tính sổ với nàng, nay lại thêm chuyện so sánh hắn với Tiêu Bảo Quyển, nàng đúng là đã ăn phải gan trời rồi?

Đình Nguyệt Hy thấy sắc mặt hắn không tốt, bèn cười trừ, nịnh nọt nói: "Thần thiếp không có ý nói Bệ hạ là hôn quân, so với vị Hoàng đế chỉ vì mê đắm mỹ nhân mà hạ mình làm người hầu kẻ hạ, để rồi đánh mất cả giang sơn kia thì người vẫn là một minh quân sáng suốt a."

Hết chương 90.

(*) Phan Quý phi – Phan Ngọc Nhi (chữ Hán: 潘玉兒, ?–501), là sủng phi của Phế Đế Đông Hôn hầu Tiêu Bảo Quyển triều Nam Tề trong lịch sử Trung Quốc, tên thật của bà là Du Ni Tử (俞妮子).

(**) Tiêu Bảo Quyển (giản thể: 萧宝卷; phồn thể: 蕭寶卷; bính âm: Xiāo Bǎojuàn) (483–501), tên lúc mới sinh là Tiêu Minh Hiền (蕭明賢), thường được biết đến với tước hiệu sau khi bị phế là Đông Hôn hầu (東昏侯), tên tự Trí Tàng (智藏), là vị vua thứ sáu của triều Nam Tề trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xem là một quân chủ bạo lực, đã cho xử tử các đại thần cấp cao một cách bốc đồng, và điều này đã khiến Nam Tề xảy ra nhiều cuộc nổi loạn lớn. Cuộc nổi loạn cuối cùng là của Tiêu Diễn, người này đã lật đổ được Tiêu Bảo Quyển và cả triều đại Nam Tề, thiết lập nên triều Lương. Sau khi Tiêu Bảo Quyển bị sát hại trong một cuộc vây hãm kinh thành Kiến Khang, Tiêu Diễn đã giáng tước hiệu của ông thành Đông Hôn hầu.

(Nguồn: Wikipedia.org)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play