Dùng xong bữa sáng, Tống Như Quỳnh giúp nàng thay cung trang, lớp áo ngoài cùng dùng màu xanh biển nhẹ nhàng làm chủ đạo, vải thêu điểm xuyến những đám mây trắng ngần, toát lên nét đẹp tựa như tiên tử nơi thiên giới của nàng.

Đình Nguyệt Hy thong thả ngồi lên thái trượng, một đường đi đến Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, đúng như lời nàng nói, hôm nay nàng chỉ dẫn theo Tống Như Quỳnh mà thôi.

Đàn Diệp Hương tâm tính tỉ mỉ, sát phạt quyết đoán, để cho nàng ta ở lại Phượng Thiên cung trông coi, nàng cũng yên tâm phần nào.

Theo thường lệ, nàng là người đến Phượng Nghi cung sớm nhất, Hoàng hậu vẫn còn chưa ra đến đại điện.

Hồng Nha dâng đến cho nàng một tách trà bạch mai, cười nói: "Hiền Thục nghi nương nương phải đợi lâu, Hoàng hậu nương nương tối hôm qua bị nhiễm chút phong hàn, sáng nay vẫn còn hơi mệt mỏi, nên chưa thể ra ngay được."

Đình Nguyệt Hy ngược lại rất bình thản, "Phượng thể của Hoàng hậu nương nương bất an, bổn cung làm sao dám nhận hai từ 'đợi lâu' của Hồng Nha cô nương? Là do bổn cung khi không lại đến sớm, làm tổn hại giấc ngủ của Hoàng hậu nương nương, thật cảm thấy có lỗi."

Đình Nguyệt Hy vừa dứt lời thì đã nghe được giọng nói ngọt ngào quen tai của Hoàng hậu, "Hiền muội muội vẫn như xưa khách khí như vậy, bổn cung phải là người tạ lỗi với muội mới phải."

"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" Đình Nguyệt Hy thấy Lãng Nhạ đỡ tay Hoàng hậu bước ra, không dám chậm trễ liền quỳ xuống thỉnh an.

"Hiền muội muội không cần khách sáo, muội vừa mới trở về Bình An Thành đã đến thỉnh an bổn cung sớm như vậy, thật là khổ cực cho muội quá." Hoàng hậu trưng ra một nụ cười niềm nở như thường, ung dung ngồi xuống phượng ỷ cao quý phía trên.

"Hoàng hậu nương nương nói lời này thật khiến thần thiếp hổ thẹn." Đình Nguyệt Hy ngồi lại nệm gấm, ưu nhã mỉm cười, "Đáng lý ra thần thiếp khi vừa đặt chân đến Bình An Thành phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, nhưng thần thiếp tận sáng hôm nay mới đến, quả là thất lễ."

Hoàng hậu vò vò khăn tay, cười nhạt nói: "Sao lại nói là thất lễ? Muội muội phải đi trăm dặm đường để trở về Bình An Thành, thân thể ắt hẳn sẽ vô cùng mệt mỏi, nếu còn đến ngay chỗ của bổn cung để thỉnh an, há chẳng phải người đời sẽ nói bổn cung không biết suy nghĩ cho thị thiếp của Bệ hạ hay sao?"

Đình Nguyệt Hy nhìn thấy thần sắc Hoàng hậu vẫn thản nhiên như thường, đáy mắt lộ ra chút hàn ý, nàng biết rõ bản thân mình chỉ là thị thiếp, còn nàng ta là chính thê của Thiên hoàng, nhưng lại nghe được chính miệng nàng ta nói ra lời này, thật chẳng khác nào đang sỉ nhục nàng cả.

"Hoàng hậu nương nương là chính thê của Bệ hạ, là mẫu nghi thiên hạ của Thiên Quốc, lời nương nương nói ra, thần thiếp nguyện lòng nghe theo." Nàng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thưa.

Chỉ thấy sắc mặt Hoàng hậu lộ ra chút tức giận, nhưng sau đó vẫn là hòa hoãn lại, "Hiền muội muội vẫn là khéo ăn khéo nói như xưa. Chẳng hay muội vừa mới trở về, đã thích ứng lại cuộc sống trong cung hay chưa?"

"Tạ ơn Hoàng hậu nương quan tâm, thần thiếp vẫn thích ứng được."

Vừa dứt tiếng, nàng đã nghe tiếng thị vệ bên ngoài thông truyền: "Chiêu tần tấn kiến!"

Đến rồi sao?

Đình Nguyệt Hy thưởng thức trà bạch mai trong chén ngọc, nhìn Liên Thược Diễn cung trang lòe loẹt tiến vào, nàng nhẹ lắc đầu, loại nữ nhân như thế này, thật khiến người ta căm phẫn.

Liên Thược Diễn vừa thấy Đình Nguyệt Hy thì đã thất kinh hồn vía, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, quỳ xuống thỉnh an Hoàng hậu, "Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"

"Miễn lễ." Hoàng hậu nhìn Liên Thược Diễn, lạnh nhạt nói: "Bổn cung nghe nói bệnh tình của Chiêu muội muội vẫn không thuyên giảm, không thể thỉnh an thì có thể sai nô tỳ đến nói với bổn cung một tiếng, cần gì phải đến tận đây?"

"Hoàng hậu nương nương độ lượng nhân từ, thần thiếp một lòng muốn đến thỉnh an nương nương, nếu suốt ngày ở trong Phi Yến điện, thần thiếp sợ bệnh tình của mình sẽ còn nặng hơn..." Liên Thược Diễn làm ra vẻ nhu thuận đáp lại lời Hoàng hậu, ánh mắt cũng không dám nhìn đến Đình Nguyệt Hy.

Hoàng hậu nghe Liên Thược Diễn nói vậy, bất giác nhìn sang Đình Nguyệt Hy, cười nói: "Hiền muội muội, Chiêu muội muội ngày trước là tam đẳng cung nữ hầu hạ muội, hiện giờ được Bệ hạ sủng ái, hai người càng phải hòa thuận hơn nữa..."

Đình Nguyệt Hy chỉ cười nhẹ nói, "Vâng."

Liên Thược Diễn nghe Hoàng hậu không nóng không lạnh nói ra lời này, trong lòng có chút căm phẫn, ả hận nhất là người bên ngoài nhắc đến việc Đình Nguyệt Hy là chủ cũ của ả, cho nên khuôn mặt Liên Thược Diễn sớm đã đỏ bừng vì tức giận, tay cầm lấy khăn lụa mà run rẩy. Nhưng vẫn là trưng ra nụ cười gượng gạo đối đáp: "Hoàng hậu nương nương dạy dỗ chí phải, thần thiếp cùng Hiền Thục nghi tỷ tỷ nhất định sẽ hòa nhã một lòng."

Trò chuyện được một lúc thì chúng phi tần cũng đã đến đông đủ, Hoàng hậu lướt nhìn qua tất cả mọi người có mặt trong chính cung, khóe môi khẽ cong lên: "Các vị muội muội cũng khá lâu rồi không gặp Hiền Thục nghi, lúc trước có một chút hiểu lầm khiến cho Hiền muội muội phải chịu khổ gần hai năm trong lãnh cung, giờ đây muội ấy đã trở lại chung sống với chúng ta, chúng ta càng phải hòa thuận hơn trước mới được."

"Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm." Đình Nguyệt Hy hơi cúi người, đối nàng ta cung kính nói.

Hoàng hậu thấy nàng không hề tỏ ra bất cứ biểu hiện bất thường nào, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng trên môi vẫn như cũ hiện hữu nét cười dịu dàng: "Việc Bệ hạ đến tận lãnh cung đón Hiền muội muội, bổn cung là Hoàng hậu mà cũng không biết đến, có thể thấy được Bệ hạ luôn luôn thương nhớ muội muội."

Thần phi đột ngột chen ngang: "Nói đến đây, thần thiếp lại thấy có chút kỳ quái, Bệ hạ thương nhớ Hiền muội muội là sự thật, nhưng tại sao hôm qua muội vừa tấn phong làm Thục nghi, Bệ hạ lại không triệu muội thị tẩm?"

Đình Nguyệt Hy thản nhiên mỉm cười, "Thần thiếp vốn dĩ sức khỏe không tốt, lại vừa mới từ lãnh cung âm khí nặng nề trở về, nếu thị tẩm ắt sẽ ảnh hưởng đến long khí dương thịnh của Bệ hạ, chẳng may lại gây hại đến long thể, thần thiếp cho dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội..." Nàng nói xong liền nhìn về phía Hoàng hậu, câu nói chất chứa tầng tầng ý vị thâm thường: "Huống hồ chi, dù cho phu thê ngày ngày ở bên cạnh nhau, đồng sàng dị mộng, tương kính như tân, ngoài mặt thì dịu dàng đoan trang nhưng sau lưng lại lén làm ra những chuyện khiến cho Bệ hạ phải chán ghét, thế thì làm sao tình cảm phu thê mặn nồng được?"

Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn nàng, móng tay mỗi lúc càng thêm bấu chặt vào da thịt, "Hiền muội muội nói quả không sai, Bệ hạ lã cửu ngũ chí tôn, là vua một nước, việc Quốc đã khiến người phải lao tâm khổ tứ không quản ngày đêm, nay ngay cả Gia cũng không yên... chẳng phải sẽ khiến cho long thể của người bất an hay sao?" Nối đoạn, Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh: "Bổn cung lát nữa sẽ đi đến Long Tôn sở thăm các hoàng tử công chúa, nếu các muội rảnh thì có thể cùng đi với bổn cung, riêng Hiền muội muội vừa mới trở về hãy hồi cung mà nghỉ ngơi đi."

...

Tống Như Quỳnh vừa nâng tay Đình Nguyệt Hy ra khỏi Phượng Nghi cung thì đã nghe được tiếng gọi phía sau: "Hiền Thục nghi nương nương!"

Đình Nguyệt Hy khẽ quay đầu, thấy trước mắt chính là Liên Thược Diễn đang vội vàng tiến đến, nhụê khí cao ngạo đứng ở trước mặt nàng: "Hiền Thục nghi nương nương xin dừng bước, thần thiếp có một câu nhất định phải hỏi nương nương cho rõ mới được!"

Tống Như Quỳnh kính cẩn nhìn về phía ả vén áo thi lễ, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi nô tỳ khi gặp mặt cung phi.

Trên mặt Liên Thược Diễn chợt lóe lên một tia đắc ý.

Đình Nguyệt Hy đối với việc Liên Thược Diễn không thèm đối mình hành lễ vấn an cũng chẳng so đo, nàng căn bản là không muốn tốn nhiều thời gian với ả, chỉ lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Liên Thược Diễn tiến đến một bước, "Tại sao Bệ hạ lại quý trọng nương nương đến như vậy? Mặc dù thần thiếp đã cố gắng dùng tất cả thủ đoạn, nhưng tại sao không thể đổi lấy... dù là một chút thương hại của Bệ hạ?"

"Chuyện này có gì quan trọng?" Đình Nguyệt y ung dung hỏi ngược lại ả.

Thái độ cao ngạo thế này, quả thật rất giống chủ nhân nói chuyện với cung nữ của mình, trên mặt Liên Thược Diễn thoáng qua một chút oán hận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, cười nói: "Tuy rằng chuyện này không quan trọng với nương nương, nhưng nó rất quan trọng với thần thiếp, mong nương nương trả lời cho."

"Bổn cung tự khắc có cách khiến Bệ hạ đặt bổn cung vào tim, huống hồ chi kế sách cao thâm của bổn cung không tiện nói ra cho những kẻ thiếu đầu óc."

Liên Thược Diễn còn đang muốn dãy nãy lên chửi người thì liền thấy Vạn ma ma – một trong những ma ma phục vụ bên cạnh Sở Cửu Khuynh đang hướng về phía họ mà đi đến.

Bà ta tiến đến cạnh Đình Nguyệt Hy và Liên Thược Diễn, quy củ hành lễ, "Lão nô xin tham kiến Hiền Thục nghi nương nương, Chiêu tần nương nương, hai vị nương nương vạn phúc."

"Vạn ma ma đến đây, không biết là có chuyện gì?" Đình Nguyệt Hy cất giọng hỏi.

"Lão nô phụng ý chỉ của Bệ hạ, mời hai vị nương nương đến Long Thần điện một chuyến." Vạn ma ma đứng dậy, cung kính hướng tay về phía trước.

Đình Nguyệt Hy cùng Liên Thược Diễn không còn cách nào khác đều vội vàng bước lên thái trượng đi đến Long Thần điện.

Đến cửa cung, đã thấy Vu Tả đứng đó chờ sẵn, "Bệ hạ đang chờ hai vị nương nương."

Đình Nguyệt Hy liền đẩy cửa đi vào trong phòng, đã thấy Sở Cửu Khuynh đang khoanh chân ngồi trên ghế rồng, thần sắc nhất mực bình thản.

"Thần thiếp..." Đình Nguyệt Hy còn chưa kịp dứt câu thì đôi tay lạnh lẽo của nàng đã bị Sở Cửu Khuynh nắm chặt lấy, hắn đưa cho nàng một bát canh hạt sen còn nghi ngút khói, ôn tồn nói: "Ái phi đường đến đây có thấy lạnh không?"

Đình Nguyệt Hy đỏ mặt, khóe môi gượng nở một nụ cười, rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Sở Cửu Khuynh lại nghe thấy hắn phân phó cho Vạn ma ma cùng Hoan ma ma đang đứng bên cạnh, "Hai ngươi đem tất cả phục sức trên người Chiêu tần tháo xuống, từ hôm nay, nàng ta không còn là phi tử của trẫm."

Giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng lời nói ra chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Hai vị ma ma vâng lệnh tiến đến trước mặt Liên Thược Diễn.

Liên Thược Diễn giống như mới hồi hồn, lập tức bò đến bên chân Sở Cửu Khuynh, tay nắm chặt góc áo long bào, nước nở khóc rống: "Bệ hạ, Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, Bệ hạ, xin người cho thần thiếp cơ hội sửa sai, thần thiếp sau này tuyệt không tái phạm nữa, Bệ hạ!"

Sở Cửu Khuynh ngay cả nhìn cũng lười nhìn đến ả, chán ghét nói: "Lôi đi."

"Thả bổn cung ra! Thả bổn cung ra! Bổn cung là Chiêu tần! Là Chiêu tần!" Liên Thược Diễn bất lực gào khóc trong tuyệt vọng, bị hai thị vệ cao lớn dùng sức lôi ả ra khỏi phòng.

Vạn ma ma cùng Hoan ma ma cũng đồng loạt lui ra ngoài.

Sở Cửu Khuynh múc lấy một thìa canh hạt sen, thổi qua cho bớt nóng rồi mới đưa đến bên môi của nàng.

Đình Nguyệt Hy tròn mắt nhìn hành động kỳ lạ của hắn, "Bệ hạ..."

Này là có ý gì?

Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt hổ phách ánh lên nét thích thú nhìn biểu cảm ngơ ngác của nàng, ôn hòa nói: "Trẫm mỏi tay rồi, ái phi còn muốn trẫm giữ tư thế này đến bao giờ?"

"Bệ hạ, thần thiếp không phải tiểu hài tử!" Dù sao thì linh hồn xuyên không là nàng cũng đã hai mươi ba tuổi rồi a, hắn có cần đối nàng chăm sóc như trẻ con thế không?

"Ái phi nhỏ hơn trẫm mười một tuổi, đừng nhiều lời nữa, đứng trước trẫm nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi." Sở Cửu Khuynh thấy nàng cứ lằng nhằng không chịu uống, mi tâm khẽ nhíu lại, không nói không rằng thẳng thừng đem thìa canh kia rót vào miệng nàng.

Đình Nguyệt Hy suýt nữa thì bị sặc...

Dương đôi ngọc lục bảo to tròn long lanh nhìn Sở Cửu Khuynh nàng thật sự muốn nói với hắn, linh hồn của nàng đã hai mươi ba tuổi, hai mươi ba tuổi rồi đó a!!!

Nhưng biết sao được, thân xác của nguyên chủ chỉ mới có mười bảy tuổi...

Đình Nguyệt Hy ngậm ngùi uống từng thìa canh hắn đưa đến, chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt từ phía Đế vương.

Nàng sẽ ghi nợ, nhất định sau này phải đòi lại nỗi 'nhục nhã' ngày hôm nay a!!!

Hết chương 88.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play