Đình Nguyệt Hy bắt đầu làm việc ở Mỹ Ngọc điện cũng đã được một tuần rồi, việc mà Tiêu Tịnh Lục giao cho nàng chính là cùng các nô tỳ khác dâng thức ăn lên cho Tam tiểu thư.

Bình thường, sau khi thức ăn được bày ra, Tiêu Tịnh Lục thuần thục dùng trâm bạc kiểm tra xem thức ăn có chứa độc không và cũng trực tiếp nếm thử, sau đó Triều Nhã Miên mới tiến hành dùng bữa.

Trước mặt nàng ta bày một chiếc bàn tròn, trên dưới hai tầng bày đầy cao lương mỹ vị, Đình Nguyệt Hy phải đứng ở một bên kính cẩn giới thiệu tên từng món ăn và chỉ gắp vào bát những món vừa ý của nàng ta.

Tuy nhiều thức ăn như vậy nhưng Triều Nhã Miên chỉ ăn những món ăn ở gần mình, những thứ khác ăn rất ít, thậm chí không động đũa. Với những món ăn nàng ta ưa thích nhưng ở quá xa thì Đình Nguyệt Hy sẽ phải đi đến để dâng lại gần.

Mỗi bữa Triều Nhã Miên chỉ ăn từ ba đến bốn món, những thứ còn lại sẽ được dọn đi sau khi dùng bữa. Còn những đồ ăn dư thừa hoặc đổ đi hoặc đem thưởng cho nô tỳ, võ sĩ trong Mỹ Ngọc điện, phần lớn đồ ăn đó vẫn còn nguyên vẹn như lúc dâng lên.

Nàng đã từng hỏi qua Tiêu Tịnh Lục, khi ấy nàng ta đã nói rằng: Tam tiểu thư ăn như vậy là để quen dần với quy tắc trong cung.

Đình Nguyệt Hy nghe Tiêu Tịnh Lục nói vậy liền âm thầm bĩu môi trong lòng, nàng ta chưa chắc đã được chọn kia mà?

Hơn nữa làm ra một bàn toàn đồ ăn xa xỉ rồi để nguội lạnh mới ban thưởng cho đám nô tỳ các nàng, sao lại không làm một vài món ăn thanh đạm cho rồi?

Thật là một người khó chiều đúng chuẩn mà!

Hôm nay, như thường lệ, nàng cùng các nô tỳ khác đưa thức ăn đến vườn Ngọc Các cho Triều Nhã Miên.

Đình Nguyệt Hy còn chưa kịp thao thao bất tuyệt giới thiệu các món ăn thì Triều Nhã Miên đã nói: "Hôm nay ta không muốn ăn."

"Tiểu thư, người không ăn sẽ không có sức học tập quy củ đâu." Đình Nguyệt Hy làm ra vẻ mặt lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, "Với lại hôm nay người còn phải học thư pháp với phu tử Tạ hơn hai canh giờ, nếu không ăn uống gì, sức khỏe của tiểu thư sẽ không chịu nổi, hơn nữa... hơn nữa Tướng quân còn có thể lôi nô tỳ ra chém đầu..."

Nàng nói đến đây lại bắt đầu rơi nước mắt, mấy ngày nay nàng liên tục phải dùng nước tiêu xay nhuyễn, cũng sắp chịu không nổi rồi đây này!

"Thôi được rồi, rót cho ta chén trà trước đã." Triều Nhã Miên rốt cuộc cũng chịu thua cái tài dùng nước mắt rửa mặt của Đình Nguyệt Hy.

Nàng tao nhã rót trà ra chén ngọc lưu ly, hai tay kính cẩn dâng đến trước mặt Triều Nhã Miên, "Mời tiểu thư."

Nàng ta lơ đãng uống một ngụm trà, sau mới từ từ dùng bữa của mình. Những tưởng tổ tông khó chiều đã chịu ăn, ai ngờ nàng ta vừa mới gắp một đũa đã bỏ xuống, mặt nhăn mày nhíu: "Nhìn chán ngấy, bổn tiểu thư không ăn đâu!"

Trời ơi tiểu tổ tông của tôi ơi! Cô không ăn thì tôi thật sự sẽ bị Tướng quân chém đầu đó! Ai trong phủ này không biết cô là hòn ngọc quý được Tướng quân nâng niu hả? Cô mà có mệnh hệ gì thì sẽ kéo luôn cái chết cho đám nô tỳ chúng tôi đó!

Đình Nguyệt Hy thật khóc không ra nước mắt mà.

"Tiểu thư, vậy để nô tỳ đi nấu cho người có được không?"

"Ngươi nấu sao?" Triều Nhã Miên có vẻ khá ngạc nhiên vì theo như nàng ta biết thì Đình Nguyệt Hy cũng chỉ mới có mười hai tuổi....

Liệu có thể nấu ăn sao?

"Vâng, nô tỳ cũng có học qua vài món từ... mẫu thân, chỉ cần tiểu thư không chê quá thanh đạm là được."

"Vậy thì mau đi làm đi."

"Vâng, xin tiểu thư đợi một lát."

Nhờ các đồng liêu đem tất cả những nguyên liệu đồ ăn để ở trù phòng, sau khi thấy đã được sắp xếp ổn thỏa, nàng mới bước vào.

Ba trù tử nổi tiếng bậc nhất Bình An Thành cùng Tiêu Tịnh Lục nhìn thấy Đình Nguyệt Hy đi vào, có hơi ngạc nhiên, đợi nàng nói rõ nguyên nhân, khóe miệng Tiêu Tịnh Lục không khỏi giật giật.

Nguyên liệu trong phòng bếp hết sức đầy đủ, Đình Nguyệt Hy nghĩ đến từ lúc nàng đến đây, hầu như Tam tiểu thư toàn chỉ ăn thịt cùng một đống cao lương mỹ vị thôi, thế là nàng liền nảy ra ý tưởng, vội vàng nhờ người mua đậu hủ non trắng nõn cùng hai con cá về, đầu cá nấu canh, thịt cá nấu dưa chua, tiết trời dạo này có chút oi bức, ăn chút chua khai vị.

A, còn có củ sen, nghe Tiêu Tịnh Lục nói vật này hết sức đắt, chỉ có quan viên cấp cao trong triều mới có đủ tiền để mua.

Đình Nguyệt Hy nghe thấy thế liền im lặng, triều đại này, củ sen cũng được coi là quý giá nữa.

Đầu cá nấu canh, cá dưa chua, rau trộn củ sen, rau trộn dưa chuột, thịt kho cay, sườn non nướng, đậu hủ nhồi thịt, rau xào, canh thịt nạc xay đậu hủ non.

Sau khi phổ biến các món ăn, Đình Nguyệt Hy bắt đầu hành động, dù sao nàng chỉ làm những món ăn thường ngày, về phần Tam tiểu thư khó chiều kia có ăn hay không, nàng cũng không dám chắc, chỉ là đánh cược một lần, nếu thắng, nàng rất có khả năng trở thành tâm phúc bên cạnh nàng ta, còn nếu thua? Nàng chỉ có thể là nô tỳ thấp kém, mãi mãi cũng chẳng ngóc đầu lên nổi.

Rửa rau, nhóm lửa đều có các trù tử khác làm, trước hết nấu canh thịt nạc xay đậu hủ non trước.

Đến khi làm xong thì đã là chuyện của một canh giờ sau, Đình Nguyệt Hy dẫn theo mấy nô tỳ phía sau đem hộp đựng thức ăn trong trù phòng đến, thức ăn được sắp xếp theo thứ tự trên bàn tròn.

Đình Nguyệt Hy đắc ý nhìn thành quả của nàng, ở hiện đại nàng chính là một trạch nữ chính hiệu đó, nấu ăn đối với nàng là một chuyện hết sức dễ dàng.

Đáy mắt Triều Nhã Miên thoáng qua một tia kinh ngạc, tài nấu nướng của tiểu nha đầu này thoạt nhìn không tệ a...

"Tiểu thư, những thức ăn này đều là do nô tỳ làm, người nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không?" Đình Nguyệt Hy nịnh hót gắp một miếng thịt đùi gà đặt ở trong chén của Triều Nhã Miên, hai mắt long lanh, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng ta.

Triều Nhã Miên nhìn nhìn nàng, đem miếng thịt đùi gà cho vào trong miệng ăn, mặc dù mặt vẫn không lộ ra biểu tình, nhưng tốc độ ăn cơm rõ ràng nhanh hơn.

Sau khi ăn xong, khen một câu: "Không tệ!"

Đình Nguyệt Hy cũng thật cao hứng, lại gắp miếng thịt kho cay cho nàng ta, có chút đắc ý mở miệng: "Tiểu thư, nước thịt kho này, hương vị cay rất ngon miệng."

Nước kho thịt này bên trong tràn đầy ớt tươi đỏ chói mắt, còn chưa ăn nhưng đã nghe đến vị cay gay mũi, Triều Nhã Miên là Tam tiểu thư cao quý, nàng ta chưa bao giờ ăn đồ ăn cay như thế, miệng liền không nhúc nhích.

"Tiểu thư, người không thích ăn cay sao?" Đình Nguyệt Hy làm ra vẻ mặt mất mát... rõ ràng món này rất ngon mà?

"Ta... không thích lắm."

"Vậy, người dùng những món khác xem sao?" Đình Nguyệt Hy lại chuyển sang món khác, tốc độ phải nói là cực nhanh.

"Được." Triều Nhã Miên hưng trí bừng bừng tiếp tục ăn.

Sau khi thưởng thức tất cả món ăn trên bàn, Triều Nhã Miên cực kỳ hài lòng, không nghĩ đến tiểu nha đầu gầy guộc này còn có tài nấu nướng tốt như vậy, tuy nói món ăn đơn giản, nhưng sắc hương vị đều có đủ, mùi vị so với trù tử không khác mấy.

Sau khi ăn thức ăn, bắt đầu ăn canh, canh đậu hủ non bóng lưỡng nhìn rất đẹp, Triều Nhã Miên thích ý nheo hai tròng mắt lại, liên tiếp uống ba chén canh nhỏ.

Tiêu Tịnh Lục cũng chưa bao giờ thấy Tam tiểu thư ăn uống ngon miệng như vậy, cảm thấy hạnh phúc đến độ lệ rơi đầy mặt luôn rồi.

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play