Nàng thường ngày đều 'ẩn cư' trong Đào Viên điện nên ăn mặc cũng hết sức giản dị, cung trang cũng chẳng lòe loẹt như những người khác, ngược lại đối với nàng càng đơn giản càng tốt. Khi nào cần sang trọng liền sang trọng, khi không cần thì cũng đừng biến mình thành một con tắc kè hoa.

Mái tóc màu nâu trà chỉ búi một ít trên đỉnh đầu, được cố định bằng một cây trâm ngọc phỉ thúy đính hai viên đá vàng nhỏ, phần còn lại để buông xỏa tự nhiên, trên người vốn dĩ chỉ là thường phục hay mặc khi ở trong Đào Viên điện mà thôi.

Mưa xuân đi qua, hoa cỏ trong Ngự Hoa viên vô cùng tươi tốt, một đêm thôi mà hoa đã nở rất nhiều.

Vươn tay nâng lên một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, Đình Nguyệt Hy mỉm cười, so với hoa nở còn đẹp hơn vài phần.

Quả nhiên cảnh xuân trong Ngự Hoa viên không tệ chút nào.

"Thật không hổ danh là quốc sắc thiên hương, mẫu đơn nở rộ đúng là rất đẹp." Đình Nguyệt Hy mở miệng khen một câu, tiếp tục quan sát những loài hoa khác.

Tống Như Quỳnh ở một bên nghiêm túc ghi nhớ, chỉ cần chủ tử của nàng thích hoa gì, lập tức sẽ về xin giống trồng trong hoa viên ngay!

Bất chợt, nàng lại nghe bên tai truyền đến tiếng quát lớn của nữ tử: "Người nào đang ngắm hoa mẫu đơn đó? Thấy Sử Tài nhân mà còn không mau qua đây hành đại lễ?"

Phân vị thấp hơn nàng một bậc còn muốn nàng hạnh đại lễ ư?

Đình Nguyệt Hy đứng thẳng người dậy, quan sát vị Sử Tài nhân đang làm mưa làm gió trong hậu cung gần hai tháng qua.

Đúng như lời Tống Như Quỳnh nói, dung mạo của vị Sử Tài nhân này vô cùng bình thường, dáng người liễu yếu đào tơ, lả lướt như chẳng có xương sống, ả mặc cung trang phi tần với lớp áo ngoài màu vàng chói lọi. Đầu cài không ít trâm vàng trâm bạc đứng dưới gốc cây đối diện nàng, vẻ mặt hết sức kiêu căng ngạo mạn.

Bên cạnh còn có một cung nữ kiêu ngạo không kém đang chỉ ngón tay vào mặt Đình Nguyệt Hy và Tống Như Quỳnh, cất giọng như chủ tử mà gọi: "Còn không lại đây, nói hai người các ngươi đó."

Đình Nguyệt Hy cười lạnh, quả nhiên là chủ nào tớ nấy, đều ngu xuẩn như nhau...

Nàng mới không thèm cùng hai kẻ không có não này nói chuyện, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thưởng hoa.

Tống Như Quỳnh thấy cả hai người họ chẳng có phép tắc nào, nhất thời tức giận nói: "Sử Tài nhân, chủ tử của nô tỳ là Hiền Quý nhân ngự tại Vạn Hoa cung – Đào Viên điện!"

Ánh mắt cung nữ kia hơi rụt rè, đánh giá Đình Nguyệt Hy vài lần, thấy nàng mặc thường phục nhất mực mộc mạc giản dị, làm ra vẻ mặt không tin tưởng, chỉ đành thu liễm nhìn Sử Tài nhân.

Sử Tài nhân che miệng cười khanh khách: "Trong cung từ khi nào lại có thêm một Hiền Quý nhân vậy? Sao ta chưa từng nghe qua?"

Cung nữ kia cố nhớ lại, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng thưa: "Hồi chủ tử, đúng là có một vị Quý nhân ở Vạn Hoa cung – Đào Viên điện, chỉ là chưa đủ tuổi để thị tẩm nên suốt ngày ru rú trong điện của mình trồng hoa nuôi cá, không màng thế sự, rất ít khi ra ngoài."

Ánh mắt Sử Tài nhân chợt lóe lên một tia khinh bỉ, thì ra chỉ là một kẻ nhu nhược yếu đuối không dám tranh sủng!

Ả ta cười khẩy, tiến đến gần nàng, "Ra mắt Hiền Quý nhân." Thần sắc vô cùng vô lễ, hành lễ với phi tử trên phân vị lại chỉ thoáng gật đầu, ngay cả đầu gối cũng không thèm nhún.

Đình Nguyệt Hy thản nhiên ngắt lấy một đóa hoa mẫu đơn, xoay xoay trên tay, cười nói: "Chào Sử Tài nhân. Sao tỷ lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo vậy?"

Nhìn sao ả ta cũng lớn tuổi hơn nàng, nên Đình Nguyệt Hy chỉ đành mở miệng gọi một tiếng 'tỷ' cho có lệ.

Khóe môi Sử Tài nhân co quắp, khinh miệt nói: "Ta đây còn phải hầu hạ Bệ hạ ngày đêm ca múa, không có rảnh rỗi như Hiền muội muội đây!" Ngừng lại một chút ả ta nói tiếp: "Ta thực lòng khuyên muội một câu, nếu muội vẫn chưa đủ tuổi thị tẩm thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong điện của mình học tập lễ nghi quy củ đi, ra ngoài ăn mặc mộc mạc như vậy, người khác sẽ lầm tưởng Hiền muội muội là cung nữ ở chỗ phi tần nào đó!" Nói xong, ả đắc ý cười ha hả.

Đình Nguyệt Hy cũng không giận, ngược lại đáp: "Theo như ta thấy, thì Sử tỷ tỷ đây mới là người phải học tập lễ nghi quy củ đấy."

Ả ta "A" lên một tiếng, cười khẩy nói: "Hiền muội muội nói như vậy là có ý gì?"

Đồ ngu xuẩn! Tống Như Quỳnh thật muốn hét vào mặt ả ta như thế.

Đình Nguyệt Hy lạnh nhạt nói: "Khi nãy Sử tỷ tỷ nhìn thấy ta, rõ ràng ta là chính thất phẩm Quý nhân, tỷ là tòng thất phẩm Tài nhân, tỷ lại không đối ta hành lễ đúng cung quy, đây chính là phạm thượng. Thiết nghĩ tỷ tỷ vừa mới nhập cung chưa lâu, lại là người Hạ Quốc nên không quen với phép tắc lễ nghi trong Hoàng thất Thiên Quốc. Theo lẽ thường là phải phạt quỳ để răn đe, nhưng tỷ lại là vi phạm lần đầu. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nay ta cho tỷ thêm một cơ hội nữa, hãy hành lễ cho đúng cung quy, nếu không đừng trách Hiền Quý nhân muội đây độc ác cho tỷ quỳ ở Ngự Hoa Viên này sáu canh giờ."

Sử Tài nhân nghe xong lời này, tức giận đến méo cả miệng, lạnh lùng nói: "Ngươi là Quý nhân thấp kém còn chưa được thị tẩm lại dám bảo ta cung kính hành lẽ với ngươi à? Loại tiện nhân như ngươi mà cũng xứng sao?"

Cung nữ bên người Sử Tài nhân vội vàng kéo tay áo ả, run rẩy nói: "Chủ tử... chủ tử... địa vị của Hiền Quý nhân cũng ở trên chủ tử một bậc, hay là... chủ tử... nên hành lễ, tránh rước họa vào thân..."

Sử Tài nhân thẹn quá hóa giận, lập tức thưởng ngay một bạt tai trên mặt cung nữ kia, cung nữ thẫt thố lui về sau hai bước, ả lớn giọng mắng mỏ: "Cái đồ tiện tỳ vô dụng, nhát gan sợ phiền phức, một chút cũng không dùng được." Lại nhìn đến nàng rồi cười lạnh: "Hiền Quý nhân không nghĩ đến luận địa vị có thể định tôn ti trật tự thật chứ? Bệ hạ sủng ái ai thì địa vị người đó cao, nếu không địa vị có cao tới đâu cũng chỉ là thân nô tỳ hạ tiện!"

"Bệ hạ, người nhìn xem..."

Cách đó không xa, Thục phi dẫn Sở Cửu Khuynh tới Ngự Hoa viên thưởng hoa, chỉ vào hai người đang đứng trước, "Hình như đó là Hiền Quý nhân và Sử Tài nhân thì phải?"

Sở Cửu Khuynh dương tầm mắt nhìn hai người họ ở phía xa.

Chỉ là nhìn đến Đình Nguyệt Hy, hắn lại không kiềm lòng được muốn chạy đến bên nàng, vốn dĩ đã có thể từ bỏ nàng gần hai tháng qua, những tưởng sẽ khắc chế bản thân không bị nàng mê hoặc nữa, nhưng khi gặp lại, hắn vẫn thất bại. Thật muốn ôm thân thể nhỏ nhắn của đối phương vào lòng, hắn rất nhớ hương thơm ngọt dịu trên người nàng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta như sa chân vào hố sâu, muốn dứt cũng dứt không nổi.

"Bệ hạ, hình như Sử Tài nhân đang làm khó dễ Hiền Quý nhân..." Thục phi nhìn hắn, "Bệ hạ có muốn đến xem thử rốt cuộc là chuyện gì hay không?"

"Đi." Sở Cửu Khuynh lạnh lùng phun ra một chữ, hướng chỗ Đình Nguyệt Hy mà đi đến.

Thục phi cười lạnh, lẽo đẽo đi theo phía sau.

Vừa đến gần đau nghe thấy Sử Tài nhân buông lời cay độc: "Hiền Quý nhân, ngươi chẳng là cái thá gì trong cái hậu cung này cả, huống chi ngươi chỉ hơn ta một bậc mà thôi, muốn ta thi lễ với ngươi ư? Mộng tưởng!"

"Vậy thì trẫm sẽ biến mộng tưởng đó thành sự thật!" Giọng nói lạnh lẽo của Sở Cửu Khuynh lần nữa cất lên, xé tan sự ấm áp vốn có của không gian tràn ngập nắng xuân ấm áp.

Vẻ mặt của Sử Tài nhân lập tức thay đổi, cùng cung nữ bên cạnh quỳ xuống, Đình Nguyệt Hy cũng không chậm trễ liền hành lễ: "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!"

Lại nhìn đến Thục phi phía sau: "Thần thiếp xin tham kiến Thục phi nương nương, Thục phi nương nương vạn phúc."

Sở Cửu Khuynh gật đầu nói, "Đứng lên đi."

"Tạ ơn Bệ hạ." Sử Tài nhân cùng Đình Nguyệt Hy đều đồng loạt đứng lên.

"Trẫm chỉ bảo Hiền Quý nhân đứng lên, không phải Sử Tài nhân ngươi!"

Sử Tài nhân nhất thời sượng mặt, lúng túng quỳ xuống lại, ả ta chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của Sở Cửu Khuynh, dè dặt hỏi: "Chẳng hay Bệ hạ đến đây làm gì?"

Thục phi thấy Sở Cửu Khuynh nhìn mình một cái, tỏ ý không muốn trả lời, liền nói thay: "Bổn cung thấy hoa trong Ngự Hoa viên đã nở rộ hết rồi, thật may Bệ hạ rãnh rỗi, liền cùng người đến đây thưởng hoa!" Sau lại cười hỏi, "Vậy Sử Tài nhân tại sao lại ở đây?"

Sử Tài nhân khiếp sợ nói: "Thần thiếp có nghe nói qua, gần đây Bệ hạ hay tới Ngự Hoa viên thưởng hoa giải sầu, chắc mẩm phong cảnh nơi đây nhất định rất đẹp, cho nên cũng lại đây thưởng thức theo."

Sở Cửu Khuynh lạnh lẽo liếc nhìn ả ta, không buồn nói chuyện.

Thục phi: "Bổn cung có thể thấy được, Sử muội muội một chút cũng không thành thật."

Sử Tài nhân này hiện tại chính là cái gai trong mắt tất cả phi tử hậu cung, nhân cơ hội này khiến ả phải thất thế, diệt sạch tận gốc mối họa!

Ả thấy vẻ mặt Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt, không suy nghĩ sâu xa, lập tức buông lời nịnh nọt: "Thần thiếp thiết nghĩ chỉ muốn làm tri kỉ của Bệ hạ!"

Sở Cửu Khuynh chợt rùng mình, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Ngươi đối với hành tung trẫm phải chăng rất rõ ràng?"

Sử Tài nhân thấy có gì không đúng, thân mình run lên, lập tức cúi đầu không nói thêm bất cứ câu nào nữa.

"Thục phi, hậu cung bây giờ do nàng đứng ra thay mặt Hoàng hậu cai quản, chuyện này nàng giải quyết đi." Sở Cửu Khuynh khoanh tay, đứng sang một bên nhường chỗ cho Thục phi, dù sao thì nàng ta cũng đang chưởng quản hậu cung thay cho Hoàng hậu bị bệnh, nên để nàng ta giải quyết sẽ ổn thỏa hơn.

"Vâng." Thục phi nhu thuận nhún người, lại liếc nhìn đến Sử Tuyển thị đang quỳ gối trên mặt đất, chậm rãi nói: "Sử Tài nhân hôm qua ca hát ở Phượng Loan cung quá ồn ào, gây ảnh hưởng đến các phi tần khác nghỉ ngơi, đặc biệt là những phi tần đang mang thai long tự đặc biệt không tốt – là tội thứ nhất, tùy tiện bắt nhốt tỳ nữ thân cận của Thái hậu vào trong Dịch Đình cục – là tội thứ hai, mắng mỏ phi tần phân vị cao hơn mình, lại không biết phép tắc hành lễ – là tội thứ ba. Ngang nhiên dám điều tra về hành tung của Bệ hạ – là tội thứ tư, hống hách kiêu ngạo, không xem các phi tử khác trong hậu cung ra gì – đây là tội thứ năm!" Thục phi nói đến đây, uy nghiêm ban lệnh, "Nay bổn cung phạt ngươi xuống đóng cửa cấm túc trong Hồng Nghê điện một năm, rõ chưa?"

Mồ hôi trên trán Sử Tài nhân chảy ròng ròng, "Ta... ta là người được Quốc vương Hạ Quốc đưa đến đây làm cống phẩm, các người dám đối xử với ta như thế hay sao?" Ả chỉ có thể bấu víu vào cọng cỏ sinh mạng cuối cùng này mà thôi.

"Cống phẩm đã trao tặng thì chính thức thuộc về trẫm." Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt nói, "Trẫm nói cho ngươi biết, nể tình Quốc vương Hạ Quốc, trẫm mới giữ ngươi ở lại trong hậu cung. Trẫm vốn nghĩ ngươi sẽ là một nữ tử thông minh hiểu lễ nghĩa, nhưng đáng tiếc, làm trẫm quá thất vọng." Đôi phượng nhãn màu hổ phách liếc nhìn ả, "Ngươi đừng tưởng trẫm sợ Hạ Quốc của các ngươi, chỉ là trẫm không thích chiến tranh, nếu như thật sự mang binh lính ra chiến trường, Thiên Quốc của trẫm tuyệt đối không thất bại."

Sử Tài nhân lúc này mới cảm thấy sợ hãi, vội bám víu lấy góc áo long bào của Sở Cửu Khuynh, "Xin Bệ hạ tha tội, thần thiếp biết sai rồi. Hôm nay thần thiếp hồ đồ nên mới gây sự với Hiền Quý nhân muội muội, thần thiếp nguyện ý hướng Hiền Quý nhân dập đầu nhận tội, xin Bệ hạ tha thứ thần thiếp lần này... thần thiếp nhất định sẽ không tái phạm thêm bất cứ lần nào nữa!"

Sở Cửu Khuynh chán ghét không nhìn đến ả một cái, cũng không trả lời, Sử Tài nhân thấy tình thế không đúng, dập đầu trước mặt Đình Nguyệt Hy khóc nức nở: "Hiền Quý nhân, hôm nay là ta đã phạm thượng, không dám cầu xin Quý nhân tha thứ. Nhưng cầu Quý nhân nể tình chúng ta đều là phi tần phụng dưỡng Bệ hạ, cầu xin Quý nhân nói với Bệ hạ tha thứ cho ta đi!"

Nhìn ả tóc tai bù xù, khóc lóc chật vật, nàng không khỏi có chút động tâm, đẩy tay Tống Như Quỳnh ra, nàng đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng thưa: "Hồi Bệ hạ, biết sai rồi thì có thể sửa, thần thiếp nghĩ Sử tỷ tỷ là thật tâm biết sai rồi, mong Bệ hạ tha cho tỷ ấy một con đường sống."

Sở Cửu Khuynh liếc mắt một cái, ngữ khi không nhanh không chậm nói: "Cũng là Hiền Quý nhân tự mình mở lời vàng ngọc thay ngươi cầu tình, trẫm cũng không tiện làm mất mặt nàng ấy. Nhưng ngươi lại ngang ngược làm mất mặt Thái hậu Thiên Quốc, đây là đại tội không thể tha thứ!" Sở Cửu Khuynh lại nhìn đến thị vệ Kaima luôn túc trực bên cạnh: "Vu Tả,truyền ý chỉ của trẫm, giáng Sử Tài nhân làm Canh y, không cần cấm túc ở Hồng Nghê điện, trực tiếp đày đến lãnh cung."

Vu Tả cúi đầu "Vâng." một tiếng, đang định xoay người đi xuống, bất chợt Sở Cửu Khuynh lại lạnh nhạt nhìn Sử Canh y: "Khoan, Sử Canh y, không phải ngươi nói địa vị Hiền Quý nhân chỉ cao hơn ngươi có một bậc thôi sao?"

Sử Canh y ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn cười lạnh nói, "Vu Tả, lập tức truyền chỉ lục cung, trẫm tấn phong chính thất phẩm Hiền Quý nhân lên chính lục phẩm Hiền Dung hoa."1

Thục phi như không tin được, hoảng sợ nói: "Bệ hạ, Hiền... Hiền muội muội chưa được thị tẩm đã tấn phong tận hai bậc, chỉ sợ không hợp quy củ hậu cung."

Thần sắc Sở Cửu Khuynh thay đổi, nhìn nàng ta: "Thục phi, trẫm cho nàng quyền tạm thời cai quản lục cung không có nghĩa nàng là Hoàng hậu, nàng cũng rất lớn mật, lại muốn chen vào quyết định của trẫm sao?"

Thục phi khiếp sợ quỳ xuống, "Thần thiếp không hề có ý đó, xin Bệ hạ minh xét!"

"Nàng trước tiên trở về cung của mình đi." Sở Cửu Khuynh vuốt ve Ngọc Ban Chỉ đeo trên ngón tay cái, lạnh lùng hướng Thục phi ban lệnh.

"Thần thiếp đã rõ, thần thiếp xin phép cáo lui." Thục phi âm thầm cắn môi, hai tay vò vò khăn tay, rời khỏi Ngự Hoa viên.

Sở Cửu Khuynh chợt quay sang nhìn Đình Nguyệt Hy, "Hiền Dung hoa, nàng vui đến độ không tạ ơn luôn sao?"

"Bệ hạ." Đình Nguyệt Hy quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Một là thần thiếp không có công với xã tắc, hai là không giúp gì cho long mạch, ba là chưa từng thị tẩm, tuyệt không dám tiếp nhận long ân của Bệ hạ."

Sở Cửu Khuynh kéo nàng đứng dậy, vui vẻ đem nàng ôm vào lòng, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy, "Trẫm nói nàng xứng đáng thì chính là xứng đáng. Giúp trẫm loại bỏ được một mối họa, chẳng phải nàng đã lập công lớn rồi hay sao?"

"Vâng." Đình Nguyệt Hy nhỏ giọng đáp lại, cảm xúc ấm áp quen thuộc ùa về bao lấy nàng, mùi trầm hương nhàn nhạt xộc vào mũi, nhẹ nhàng mà khoan khoái.

"Dạo này hình như nàng gầy đi nhiều rồi, ăn uống không đầy đủ sao?" Hai tay Sở Cửu Khuynh giữ chặt eo nàng, lúc trước cũng không có nhỏ như vậy.

Đình Nguyệt Hy vội lắc đầu, "Không có, thần thiếp ăn uống rất đầy đủ."

Sở Cửu Khuynh vươn tay chạm vào má nàng, Ngọc Ban Chỉ lạnh lẽo ma sát với làn da mềm mại âm ấm, khiến cho nàng giật mình, trông thấy dáng vẻ của nàng thật giống một tiểu miêu, hắn bật cười, "Nàng ra ngoài chắc cũng lâu rồi, trẫm cùng nàng trở về."

Đình Nguyệt Hy còn đang định nói "Không cần." thì hắn đã nhanh tay bế nàng lên, Đình Nguyệt Hy nhẹ kinh hô một tiếng, bản năng tự nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, Sở Cửu Khuynh cười nói: "Đi bộ từ Ngự Hoa viên về Vạn Hoa cung rất mệt, trẫm bế nàng về."

Phải nói rằng nàng cực kì sợ hãi, cũng không dám giãy dụa, chỉ làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Người khác sẽ dị nghị, người vẫn là để thần thiếp tự đi thì hơn."

Sở Cửu Khuynh cười nói: "Trẫm thương xót cho phi tử mình thích, kẻ nào không biết sống chết dám buông lời dị nghị cơ chứ?" Nói đến đây, trên mặt hắn hiện lên một tia bỡn cợt: "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên trẫm bế nàng."

Đình Nguyệt Hy xấu hổ không dám nói thêm gì nữa, nàng hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, thật quá mức mất mặt mà!

Hết chương 65.

( 150 like, ngày mai 2 chap nhé. Please đừng xem chùa:___(()

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play