Hoàng hậu nhìn thấy hành động không biết nặng nhẹ kia của Mộc tần, nhíu mày cất giọng: "Chẳng hay, có gì khiến Mộc tần muội muội cười vui vẻ đến vậy? Hay là nói ra để mọi người chung vui?"

Một tần thu lại nét cười, phe phẩy quạt, bộ dáng liễu yếu đào tơ nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, theo như thần thiếp thấy, tiểu nha đầu này chính là ăn nói hàm hồ, màu đen vốn dĩ chính là màu đại bất kính, nha đầu này cư nhiên dám làm nhân bánh có màu như vậy, lại cố tình nói ngon nói ngọt, há chẳng phải cũng chỉ là muốn giúp Liễu tần muội muội gây ấn tượng trước mặt Thái hậu cùng Bệ ha thôi sao?"

Triều Nhã Miên đột nhiên lại bị lôi vào, đành cười gượng nói: "Thần thiếp làm sao dám có tâm tư đó chứ? Mộc tần tỷ tỷ có vẻ như đã hiểu sai về muội rồi."

Mộc tần liếc xéo Triều Nhã Miên, "Liễu tần muội muội có tâm tư ấy hay không, phải xem chính bản thân muội rồi."

Đình Nguyệt Hy nghe vậy, híp mắt nhìn về phía Mộc tần, nàng hơi cười nói: "Mộc tần nương nương dạy dỗ chí phải, đáng lý ra nô tỳ không nên có hành động như thế này..." Nói xong, nàng lại cúi người trước mặt ba vị cao nhất ở đây, "Nô tỳ phạm sai, lỗi ở một mình nô tỳ, Liễu tần nương nương không biết gì cả, khẩn xin Thái hậu, Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương giơ cao đánh khẽ, phạt một mình nô tỳ là được rồi."

Thái hậu nhìn xuống Mộc tần, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc lộ ra nét trầm ngâm, "Theo như ai gia thấy, Mộc tần có vẻ rất có hiềm khích với Liễu tần? Có câu 'oan gia nên giải không nên kết', phàm là phi tử ở trong hậu cung phải lấy hòa khí làm đầu, cho dù tranh đấu cũng không thể ngang nhiên trước mặt ai gia như vậy!" Thái hậu tức giận đập bàn một cái rõ kêu, khiến cho chúng phi tần rối rít gục đầu xuống, "Mộc tần! Ngươi dám ở trước mặt ai gia nói năng ngông cuồng không biết nặng nhẹ, có phải ai gia đã để ngươi tự do tự tại quá lâu chăng?"

"Xin Thái hậu bớt giận! Thần thiếp... tội... tội đáng muôn chết, ngang nhiên trước mặt Thái hậu nói năng không biết chừng mực... khẩn xin... Thái hậu tha tội!" Vai Mộc tần run hết cả lên, ngay cả giọng nói cũng ngập ngừng ngắt quãng. .

||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||

Sở Cửu Khuynh cùng Yến Tri Diệu ở một bên cẩn thận giúp Thái hậu hạ hỏa.

"Ngươi... ai gia phạt ngươi hai mươi trượng, thu hồi thẻ bài, cấm túc tại Vinh Yên cung chép Nữ tắc trong sáu tháng!"

Chỉ thấy cả thân thể Mộc tần lắc lư một chút rồi ngã hẳn ra sàn lát gỗ sa hoa tại Trường Thọ cung, tỳ nữ thân cận liền tiến đến đỡ nàng ta.

Thái hậu kỳ này thật muốn chỉnh đốn lại hậu cung rồi, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngăn cản được.

"Các muội đã thỉnh an Thái hậu rồi, cũng nên hồi cung của mình đi."

Hoàng hậu đã ra lệnh, tất cả phi tần không còn cách nào khác đều phải nghe theo, sau khi đứng dậy hành lễ liền xin cáo lui.

"Trẫm cũng nên lên triều rồi." Nói xong, hắn đứng dậy hành lễ, "Mẫu hậu hãy bảo trọng phượng thể, nhi thần xin phép cáo lui!"

"Được, Bệ hạ cứ đi đi, ai gia không có vấn đề gì." Thái hậu vừa uống trà vừa xua tay, hệt như đang muốn đuổi hắn đi vậy.

"Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ!" Hoàng hậu đoan trang đứng dậy, nhún người hành lễ.

Lúc Sở Cửu Khuynh ra khỏi cổng của Trường Thọ cung, bất giác bắt gặp hình bóng Đình Nguyệt Hy đang đỡ lấy tay Triều Nhã Miên đi cách đó không xa.

So với Mộc tần nói năng ngông cuồng, thì nàng chính là một tiểu nha đầu đáng đánh không kém, nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do, hắn phất tay áo, buồn bực rời đi.

...

Đêm đến, trong Long Thần điện, nữ quan tổng quản phụ trách ở Kính Sự phòng đã đến, trên tay bà ta là một khay bạc, trên khay bạc lại có hàng loạt các thẻ bài làm từ nhiều chất liệu khác nhau, từ vàng ngọc cao sang cho đến những phiến gỗ bình thường nhất.

Đủ hiểu được sự so sánh cấp bậc trong nơi thâm cung này rồi.

"Mời Bệ hạ lật thẻ bài!" Tổng quản nọ cung kính cúi người, dâng khay bạc đến trước mặt hắn.

Sở Cửu Khuynh lơ đãng liếc nhìn hàng loạt thẻ bài kia, ánh mắt hắn dừng lại nơi một thẻ bài được đúc bằng bạc nguyên khối có ghi hai chữ 'Liễu tần'.

"Đến Thụy Du cung." Hắn nhàn nhạt nói, tay vẫn liên tục lật tấu chương.

"Lão nô đã rõ." Tổng quản sau đó cũng rời đi, sai thị vệ đến Thụy Du cung truyền ý chỉ.

...

Thụy Du cung.

Triều Nhã Miên sau khi nghe thị vệ do tổng quản Kính Sự phòng phái tới thông báo ý chỉ liền vui vẻ một trận ra mặt, nàng ta sai người trang trí lại toàn bộ Thụy Du cung, còn cố tình tắm rửa trang điểm lộng lẫy kiêu sa.

Đình Nguyệt Hy đứng ở một bên thầm lắc đầu, Thiên hoàng đến đây là để ngủ chứ không phải ngắm Thụy Du cung! Triều Nhã Miên a, người trang trí lại nó làm cái gì?

Chưa kể đến còn bắt một nam nhân mệt mỏi hít mùi hương của son phấn, cái này chính là đại ngốc!

Cái này chẳng phải sẽ khiến cho Thiên hoàng chán ngán, một chút cơ hội để trở thành sủng phi độc sủng hậu cung cũng không có hay sao?

"Đình Nguyệt Hy, ngươi xem bổn cung trang điểm như thế này đã được chưa? Có thể sẽ khiến Bệ hạ yêu thích chứ?" Phải nói rằng Triều Nhã Miên bình thường đã rất xinh đẹp, nay lại cố tình trang điểm thật lộng lẫy, khó trách lại tựa như tiên nữ giáng trần. Mái tóc dài được búi gọn gàng lộ ra cái cổ thon nhỏ trắng nõn, làn môi tô son đỏ kiều diễm thướt tha, trên người nàng ta chỉ mặc mỗi chiếc áo lụa mỏng màu trắng, càng tôn lên dáng người đẹp không tỳ vết, quả thật là một nữ nhân có đầy đủ các yếu tố khiến nam nhân yêu thích.

"Nương nương quả thật rất xinh đẹp, nô tỳ nhìn thấy cũng lóa mắt đây!" Đình Nguyệt Hy nhún người một cái, cười nói: "Chúc mừng nương nương thành công thị tẩm."

Triều Nhã Miên hiếm khi cười thành tiếng, nắm chặt tay Đình Nguyệt Hy nói: "Hôm nay bổn cung thành công có được thị tẩm, một phần cũng do có ngươi trợ giúp! Bổn cung nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh, nói đi, ngươi muốn gì?"

Thấy Triều Nhã Miên đang cao hứng, nàng liền cười nói: "Nương nương quá khen rồi, nô tỳ đâu có làm được gì? Nếu như nương nương muốn trọng thưởng cho nô tỳ, vậy nô tỳ mạn phép xin tối nay được ở sân sau của Thụy Du cung, dưới gốc cây anh đào cúng bái phụ mẫu đã qua đời."

"Hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu ngươi sao?" Triều Nhã Miên buông tay nàng ra, chuyển sang vỗ vai khích lệ, "Bổn cung ân chuẩn, ngươi là một đứa con hiếu thảo, bổn cung sẽ cho phép ngươi được cúng bái phụ mẫu trong sân sau của Thụy Du cung!"

"Tạ ơn nương nương!" Đình Nguyệt Hy quỳ xuống, đuôi mắt phiếm hồng, nghẹn ngào nói: "Đại ân đại đức của nương nương, nô tỳ cả đời cũng không quên!"

"Thôi được rồi, ngươi đứng dậy đi, chút xíu lại quỳ, ngươi không thấy đau đầu gối sao? Cẩn thận sau này lại không cao lên được!" Triều Nhã Miên đỡ nàng dậy, "Mau đi chuẩn bị rượu thịt khấn bái phụ mẫu quá cố cho tốt, ngươi thay bổn cung nói với họ, mong họ sẽ hạnh phúc ở thế giới bên kia."

"Nô tỳ rõ rồi." Nàng chầm chậm kéo cửa bước ra ngoài, khi cánh cửa khép lại cũng là lúc nàng lau sạch nước mắt lúc nãy.

Nàng chiếm thân xác của tiểu nha đầu này, cũng nên làm chút gì đó để giúp nàng ta báo hiếu chứ!

Hết chương 31.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play