Trong vườn đào bên cạnh cung Phượng Thiên, Sở Cửu Khuynh tự tay bẻ mấy cành hoa, nhìn một vườn nở rộ, nói với Vu Tả đang đứng sau lưng: "Trẫm nhớ là Hy Hy hằng năm đều thích ăn đào trong vườn này, năm nay hoa đào nở tốt như vậy, không biết nàng ấy sẽ vui đến mức nào đây."
Vu Tả khom người thưa: "Bệ hạ, hạ thần biết người vì bệnh tình của Quý phi nương nương mà lo lắng không yên, nhưng long thể của Bệ hạ cũng rất quan trọng."
"Trẫm biết, nhưng nàng đã hôn mê những một tháng rồi, ngươi bảo trẫm làm sao không lo lắng, không bất an đây?" Hắn thở dài một tiếng, trên tay cầm theo vài cành hoa anh đào vững bước tiến về phía tẩm cung của Đình Nguyệt Hy.
Nếu nàng thật sự không có lương tâm rời bỏ thế gian trước hắn, hắn nghĩ bản thân mình cũng sẽ không thiết sống nữa.
Còn chưa tới nơi, hắn đã thấy một tiểu cung nữ đầu đầy mồ hôi chạy tới, quỳ phịch xuống trước mặt hắn, hổn hển nói: "Bệ... Bệ hạ, Hiền Quý phi người..."
"Nàng thế nào?" Sở Cửu Khuynh chợt siết chặt cành đào trong tay.
Phải.
Hắn đang sợ hãi.
Sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn rời xa hắn.
"Hiền Quý phi... Tiêu tỷ tỷ đã tìm ra cách cứu Quý phi nương nương!"
Chân Sở Cửu Khuynh hơi sững lại, ngay sau đó vội đi nhanh tẩm cung, cánh hoa đào rơi lả tả khỏi cành.
Trong tẩm cung vàng rực ánh nến, qua màn lụa mỏng manh, hắn nhìn thấy nữ tử mình yêu thương đang tựa mình ngồi ở đầu giường, tóc dài buông xỏa như lụa châu, làn môi hoa đào đã nhìn ra được vài tầng huyết sắc.
Cành hoa anh đào trên tay hắn bỗng chốc rơi xuống dưới chân.
Cánh hoa màu hồng phấn lả tả tuôn rơi, tựa như một kiếp nhân sinh, hoa tàn rồi hoa lại nở, một đóa hoa nơi thâm cung sẽ tàn lụi theo thời gian để nhường chỗ cho một đóa hoa tươi sắc khác, nhưng nàng lại rất tham lam, nàng không muốn nhường vị trí của mình trong tim hắn cho bất cứ nữ nhân nào khác cả.
"A Khuynh! Chàng trở lại rồi." Nàng khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn vội chạy về phía nàng, màn lụa tung bay phấp phới, hắn ôm trọn nàng vào lòng, vòng tay mỗi lúc càng thêm xiết chặt lấy thân thể bé nhỏ: "Phải, ta về rồi, trở lại bên nàng rồi đây, Hy Hy."
...
"Bệ hạ có chỉ, Quảng Cơ Hoàng hậu bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi, trung cung một ngày không Hậu tuyệt không yên, nay đặt cách tấn phong tòng nhất phẩm Hiền Quý phi thành chính nhất phẩm Hiền Minh Hoàng quý phi, đại điển phong phi chọn ngày mùng một tháng Mười lập tức cử hành."
"Thần thiếp tạ chủ long ân!" Trong đại điện Phượng Thiên cung, Đình Nguyệt Hy một thân triều phục Hoàng quý phi cao quý hành lễ tạ ơn.
Rồi, nàng vươn tay nhận lấy thánh chỉ sắc phong, ngồi xuống ghế dành cho Hoàng quý phi, nghiêm chỉnh nhận lễ khấu đầu của chúng phi tử.
Chờ chúng phi tần đã lui xuống rồi, Đình Nguyệt Hy mới chậm rãi đứng dậy.
"Nương nương, hôm nay người đã mệt rồi, hẳn là nên đi nghỉ ngơi sớm." Tống Như Quỳnh tiến tới đỡ lấy tay nàng, nhìn sắc trời đã dần tối bên ngoài mà cất giọng nói.
"Không, bổn cung vẫn còn một chuyện cần phải làm." Đình Nguyệt Hy cười nhẹ, đáy mắt ẩn hiện một tầng lạnh lẽo âm u.
...
Long Thần điện.
"Vu Tả, ngươi đi truyền chỉ cho trẫm." Sở Cửu Khuynh ấn ngọc tỉ xuống thánh chỉ, trầm giọng phân phó cho Vu Tả.
Vu Tả không dám chậm trễ, nhận lấy thánh chỉ rồi lập tức rời đi.
Thấy hắn đi rồi, Sở Cửu Khuynh mới quay đầu nhìn về phía màn lụa, ôn hòa nói: "Nàng có thể ra rồi."
Phía sau màn trướng, Đình Nguyệt Hy chậm rãi bước ra, trên môi ẩn hiện nụ cười hài lòng, "Chàng thật sự đã quyết định rồi à?"
"Phải, Hoàng hậu tâm địa bất chính, ta giữ nàng ta bên cạnh bao nhiêu năm... đã quá đủ rồi." Sở Cửu Khuynh bước xuống khỏi ngự án, đôi tay kia a, rất là không thành thật vòng qua eo nàng, "Huống hồ chi, đây cũng là thời cơ tốt nhất, không phải sao?"
Đình Nguyệt Hy ngược lại giả vờ ngây thơ mà lắc đầu, ánh mắt động lòng người: "Thời cơ gì a? Thiếp không biết, một chút xíu cũng không biết!"
Hắn yêu chiều đem thân thể nhỏ bé ôm gọn vào lòng, bá đạo cắn lấy vành tai của đối phương, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng truyền vào tai nàng: "Nàng đúng là tinh quái."
Đình Nguyệt Hy bị hơi nóng làm cho cả thân thể cũng khó chịu, bật cười thành tiếng: "Thiếp chính là tinh quái như vậy, từ xưa đến nay cũng không có sửa được, chàng thế nhưng vẫn yêu thiếp, thế là thế nào?"
"Ta cũng không còn cách nào khác." Hắn nhẹ nhàng vươn tay chạm đến gương mặt khuynh thành của nàng, ánh mắt lại mang theo nét ôn nhu của một đấng lang quân nhìn thê tử của mình.
Hai người đối mặt nhìn nhau một lát, hiểu rõ tâm ý của nhau, lại đồng thời cười vui vẻ.
Có người cao, có người thấp; có người đi, có người ở; có người sống, có người chết.
Trong hậu cung này, một mặt tàn khốc như thế...
...nhưng vẫn có một mặt dịu dàng thắm thiết như vậy.
...
Trái ngược với một mảng hòa thuận vui vẻ ở Long Thần điện, trong Phượng Nghi cung lúc này, Vu Tả đã tuyên đọc thánh chỉ xong, đương lúc hắn rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, Vạn ma ma đã mang theo một khay gỗ bước vào.
Trên khay gỗ là một chén sứ, bên trong là một chất lỏng màu đen đặc quánh như mực viết, khói trắng bốc lên nghi ngút, tỏa ra hương ngọt vây quanh, so với dược liệu bình thường thật không giống.
"Yến Tri Diệu."Vạn ma ma biết rõ thánh chỉ kia viết rõ nội dung phế hậu, cho nên bà cũng không kiêng kị gì khi gọi thẳng kỳ danh của nàng ta, "Bệ hạ có chỉ, chén thuốc này là dành cho ngươi."
Yến Tri Diệu tiều tụy ngồi trên giường, xung quanh cũng không còn bất kì ai, từ cung nữ cho đến những người quét sân viện, tất cả đều trống trãi, tòa cung điện nguy nga bỗng chốc lại giống như một lãnh cung tăm tối hiu quạnh.
"Đó là thuốc gì?" Giọng khàn đặc như người chết sống dậy từ cõi âm, Yến Tri Diệu dương ánh mắt đỏ ngầu lên vì khóc nhìn chằm chằm Vạn ma ma.
Vạn ma ma ngược lại điềm đạm cười: "Bát thuốc này là Bệ hạ vì ân nghĩa phu thê ngày trước với ngươi mà hao tâm tổn sức cho người chuẩn bị, ngươi uống vào, thân thể lập tức như có hàng trăm hàng vạn con rắn bò qua cắn xé, đau đớn không thôi."
Ý chí muốn sống lại trỗi dậy trong lòng Yến Tri Diệu, nàng ta kháng cự theo bản năng: "Không!"
Vạn ma ma bưng bát thuốc để sát bên cạnh nàng ta: "Quả thật chính là Bệ hạ phân phó ta mang tới, bên trong dược liệu này có chứa độc vật bên trong, khiến cho việc ăn uống rất khổ sở, ngươi hãy tự mình dùng đi."
Yến Tri Diệu theo bản năng muốn tránh né, lập tức ngã lăn xuống giường, hai tay bấu víu lấy góc y phục của Vạn ma ma, "Vạn ma ma, ta cầu xin bà! Cầu xin bà hãy cho ta một cơ hội sống! Bệ hạ đã phế ta khỏi Hậu vị, ta không còn gì nữa cả! Xin bà hãy cứu vớt cái mạng quèn này của ta, có được không?"
Ngày trước thân là mẫu nghi thiên hạ, chỉ có người khác cầu xin Yến Tri Diệu tha mạng, chứ nàng ta chưa từng cầu xin bất cứ ai ngoài Thái hậu cùng Sở Cửu Khuynh.
Hôm nay, nàng ta từ bỏ tất cả tôn nghiêm, cũng chỉ muốn giữ lại cái mạng này.
Vạn ma ma đá Yến Tri Diệu một cước văng ra, tựa như đá văng một thứ gì đó dơ bẩn ở mũi chân, lại dùng lực bắt ép nàng ta: "Yến Tri Diệu, ngươi đừng giãy giụa nữa, ngươi tự mình nghĩ lại đi, nếu ngươi còn sống thì có ích lợi gì? Hậu vị bị phế bỏ, toàn bộ Yến gia bị tịch biên tài sản, ngươi còn lại gì đây? Thánh sủng cũng mất, quân tâm cũng mất, Kim bảo, Kim sách, thánh chỉ sắc phong đăng cơ Hoàng hậu cũng mất, ngươi còn sống trên đời để làm gì? Ngươi muốn sống trong cung điện lạnh lẽo này đến cuối đời hay sao? Chi bằng hãy uống chén thuốc này rồi ra đi trong thanh thản đi, coi như kiếp này ngươi sống cũng không uổng phí, nếu để Hoàng quý phi đích thân ra tay, e rằng ngươi chết cũng không được yên thân đâu."
Gân cốt Yến Tri Diệu giống như toàn bộ đều rã ra, không dám chống cự lại, tùy ý để Vạn ma ma đè miệng nàng ta, từng miếng từng miếng ép nàng ta uống xong chén thuốc, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Chén thuốc chạy thẳng vào người Yến Tri Diệu, nàng ta biết đó đúng là độc dược, dược tính phát tác rất nhanh.
"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ngươi có thể yên nghỉ rồi." Vạn ma ma nói xong câu này liền rời đi.
Vừa ra đến cổng cung Phượng Nghi, Đình Nguyệt Hy đã đứng đó chờ sẵn rồi.
"Hoàng quý phi kim an!" Vạn ma ma khuôn phép đối nàng hành lễ.
"Vạn ma ma, Yến Tri Diệu kia thế nào?" Nàng mỉm cười hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, ả ta đã ngoan ngoãn uống hết số thuốc đó rồi."
"Tốt, ma ma có thể đi rồi."
"Lão nô xin phép cáo lui."
Đợi Vạn ma ma khuất bóng, Đàn Diệp Hương lúc này mới hướng nàng nói: "Nương nương, Bệ hạ vốn chỉ muốn cho Hạc Đỉnh Hồng vào trong bát thuốc kia chính là muốn Yến Tri Diệu kia chết thật thống khoái, sao có thể linh hồn những người bị ả ta hại chết cảm thấy được an ủi đây?"
Đình Nguyệt Hy nhẹ nhàng mỉm cười, "Cho nên bổn cung cùng Như Quỳnh mới tìm cách điều chỉnh dược tính của thuốc, đúng là nàng ta sẽ chết trong đau đớn, nhưng có lẽ... đến sáng sớm ngày mai mới có thể đến được âm tào địa phủ."
Nàng đúng là muốn nhìn thấy Yến Tri Diệu nhận hết khổ sở, chết trong đau đớn tột cùng!
Như thế mới có thể an ủi được vong linh đầy oan khuất của Triều Nhã Miên!
Hết chương 132.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT