Nàng ở phía sau của Vi An viện, dù sao thì nơi đây cũng chính là nơi ở của phu tử Tạ Thiết, cũng còn có rất nhiều gian phòng trống, nàng chỉ cần dọn dẹp một lát là có thể ở rồi.

Tính ra thì phu tử cũng có rất nhiều nô tỳ hầu hạ cùng hai mươi sáu võ sĩ bảo vệ an toàn, không thua kém Tướng quân, xem ra ngài thật sự rất coi trọng ông.

"Phu tử, đây là bánh gạo nếp cùng trà, người dùng thử xem có được không?" Đình Nguyệt Hy đặt bánh cùng trà lên trên bàn, mùi trà hoa nhài bay lên thơm ngát.

"Tiểu nha đầu, con cũng rất biết lấy lòng người khác." Phu tử vui vẻ lấy một mẩu bánh nhỏ đưa lên miệng nếm thử, phần bánh không thô cứng, ngược lại rất mềm, khi ăn vào lại không quá ngọt, cắn một miếng liền như muốn tan chảy trong miệng.

"Phu tử, người cảm thấy thế nào?"

"Rất ngon, bánh gạo nếp này thật sự rất đặc biệt."

"Người dùng ít trà đi, dạo này đang vào đầu hạ, tiết trời có chút nóng, lát nữa học trò sẽ vào trù phòng nấu vài món thanh nhiệt cho người."

"Được." Khỏi phải nói phu tử Tạ hài lòng như thế nào về nàng.

"Tiểu Hy, có A Nhung, nô tỳ thân cận của Tam tiểu thư đến báo tin, tối nay vào giờ Thân sẽ có một nữ quan tên Hệ Lã Mai đến dạy muội học tập quy củ, mong muội sớm chuẩn bị." Cố Minh Lập từ ngoài cổng chạy vào trong thông truyền, vẻ mặt có chút gấp gáp, khi nãy nghe A Nhung nói, hắn cũng cảm thấy chuyện này có chút không ổn, nếu như người đó đã được Tam tiểu thư mua chuộc, không phải sẽ rất bất lợi cho Đình Nguyệt Hy sao?

Muội muội kết nghĩa này của hắn, hắn sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Tam tiểu thư hiện tại là chủ nhân của hắn, nàng ta có thể động đến bất kì ai, hắn tuyệt nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng nếu là Đình Nguyệt Hy, hắn sẽ không ngại làm cho huyết nhuộm cả phủ Tướng Quân này.

Trái ngược với vẻ gấp gáp của Cố Minh Lập, nàng lại rất bình tĩnh, có câu binh đến thì tướng chặn, nàng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không có việc gì đâu, huynh có thể giúp muội điều tra một chút thông tin về vị nữ quan này hay không?"

"Được, huynh sẽ giúp muội."

Chuyện này với Cố Minh Lập cũng không khó khăn lắm, hắn chính là trợ thủ đắc lực của Tướng quân trên chiến trường, Triều Cách Chương còn rất thưởng thức hắn, phong cho Cố Minh Lập làm Tiên Phong quan thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, trên chiến trường giết địch, người ta chỉ thấy một Tiên Phong quan anh dũng thiện chiến, bách chiến bách thắng, hầu như chưa có trận nào khiến hắn bị đánh bại. Từ khi có Cố Minh Lập, Tướng quân cũng ít khi phải ra ngoài chém giết để tay mình nhuốm máu tươi, chỉ cần đứng ở trên thành chờ tin tốt là được.

Trên chiến trường là vậy, còn khi ở thời bình, hắn chỉ lẳng lặng nhận làm một võ sĩ nho nhỏ bảo vệ Tam tiểu thư, ở trong Mỹ Ngọc điện vô cùng nhàn rỗi, cũng không thấy hắn có ý cầu tiến gì.

Đây là điều khiến mọi người nghi hoặc từ trước đến nay, mục đích của hắn vào Mỹ Ngọc điện là gì? Điều này chắc chỉ có bản thân Cố Minh Lập biết mà thôi.

Đợi Cố Minh Lập ra ngoài rồi, phu tử Tạ mới cất giọng nói: "Con lại có quỷ chủ ý sao?"

"Phu tử không thể nói là quỷ chủ ý được, học trò đã dùng tài nghệ để lấy được lòng tin của người, nhưng vị nữ quan kia chắc chắn đã bị chủ tử mua chuộc, học trò nào dám lại dùng chiêu thức trên?" Đình Nguyệt Hy dùng tay áo che miệng, cười khẽ một tiếng, "Với lại học trò rất là thành thật a! Trên đời này ai cũng có bí mật cả, học trò sẽ chỉ dùng nó vào tình huống khẩn cấp mà thôi."

...

Giờ Tỵ ba khắc, ở sân sau của Vi An viện, Cố Minh Lập đã đứng đó, mái tóc đen dài lay động theo làn gió nhẹ nhàng, hai tay hắn cầm thanh bảo kiếm đen tuyền đặt sau lưng, mắt nhắm lại, tựa hồ muốn cảm nhận sự yên tĩnh đến đáng sợ xung quanh.

Đêm nay trăng thật tròn mà cũng thật sáng, theo ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy một người trong trang phục nô tỳ của Mỹ Ngọc điện đang chạy thật nhanh, tay trái cầm một xấp giấy chi chít chữ đen tuyền nổi bật, tay phải lại cầm một con dao dài tầm ba tấc sáng loáng lên dưới ánh trăng, bên hông còn đeo thêm một thanh bảo kiếm trắng thuần, cũng theo kiếm của Cố Minh Lập có chiều dài tương tự.

Người nọ chạy thật nhanh, thân thủ linh hoạt nhảy qua tường rào Vi An viện, chạy đến gần chỗ Cố Minh Lập đang đứng, môi người nọ nhếch lên, tay cầm dao hung hăng đâm tới. Tiếng dao xé gió lao đến, Cố Minh Lập vẫn bình tĩnh không động đậy, khi mũi dao đã gần chạm đến mặt mình, chỉ thấy hắn nhếch môi, hai ngón tay kẹp chặt mũi dao nhọn hoắc chỉ còn cách chóp mũi mình tầm một tấc, dùng một lực nhỏ đã thành công bẻ gãy.

Người nọ ngạc nhiên thu lại dao, đứng cách Cố Minh Lập một khoảng, "Ngươi suốt ngày ăn hiếp ta!"

Chỉ thấy dưới trăng, đó là một nữ nhân dung mạo có chút xinh đẹp, mái tóc đen tuyền buộc gọn, hàng mày ngài, đôi mắt to tròn màu trà, mũi cao cùng làn môi mỏng quyến rũ, đây không phải là nô tỳ thân cận bên cạnh Triều Nhã Miên, A Nhung hay sao?

Nhưng thế quái nào giọng nói của nàng ta lúc này lại rất giống một nam nhân?

"Những gì ta nhờ ngươi tra đâu?" Cố Minh Lập vươn tay ra, vừa mở miệng đã đòi tư liệu điều tra được.

"Này này, ngươi nói chuyện không có lần nào ôn nhu dịu dàng hơn một chút được sao? Lão tử giả dạng nữ nhân đến mức muốn nội thương luôn rồi đây này!!! Cũng may cho ngươi, Tam tiểu thư đó chỉ cho lão tử hầu hạ mấy việc vặt, cùng lắm thì là khoác áo ngoài, nếu mà là cái khác... lão tử nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!" Quân Tự Phong ( tên thật của A Nhung) hung hăng ném con dao bị bẻ gãy xuống đất, hai tay chống hông trừng mắt nhìn hắn.1

"Nhiều lời, ta còn chưa trách ngươi đến trễ ba khắc ngươi còn đứng đó mắng ta?" Cố Minh Lập nhíu mày nhìn y, môi nhếch lên, châm chọc, "Ngươi đánh thua ta, cái này cũng không trách ta được, ngày đó tên tiểu tử không biết lễ phép kia lấy hoàng quyền ra sai hai chúng ta đi làm nhiệm vụ, chính ngươi là người nói nếu kẻ nào thua thì phải giả dạng nữ nhân kia mà? Bây giờ lại muốn tìm ta tính sổ là có ý gì đây?"

"Ngươi..." Y thẹn quá hóa giận, nắm tay lại một quyền lao tới, Cố Minh Lập thuận tay bắt lấy cổ tay y, giữ chặt, cổ tay thật nhỏ, so với nữ nhân thì càng mềm mại hơn. Y khó chịu vùng vẫy, "Buông ra cho lão tử! Ngươi là tên đáng chết, lão tử hiện tại đang giả dạng nữ nhân đó! Chỉ cần ta la lên một tiếng, ngươi có tin hay không thanh danh của bản thân sẽ bị hủy hoại?"

"Được, ngươi la cho ta xem, đường đường là nô tỳ thân cận bên cạnh Tam tiểu thư, trời tối thế này còn lén lút chạy đến sân sau của Vi An viện, ta hiện tại là võ sĩ được Tam tiểu thư giao nhiệm vụ canh giữ Đình Nguyệt Hy, ta ở đây thì kẻ đột nhập vào chính là trộm!"Cố Minh Lập đeo kiếm vào đai lưng của mình, tựa tiếu phi tiếu nâng cằm y lên, đùa một câu, "Ta nói a, ngươi đang mang trên mình thân phận 'nữ nhân', lại chạy đến đây chạm mặt ta, người khác không biết còn tưởng ngươi muốn tới quyến rũ ta đó, một bước leo cao."

"Ngươi... ngươi... ngươi..." Y thật sự tức đến độ không nói nên lời nữa, trong lòng thầm niệm một ngàn lần bốn chữ 'nhất định phải nhịn'!

Y chợt thay đổi thái độ, môi mỏng nở ra một nụ cười sáng ngời tựa trăng non, "Ai, Cố đại ca~ huynh đẹp trai như vậy, khí phách như vậy, anh hùng khí khái như vậy, lại đi bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta, thanh danh của huynh sẽ bị hủy hoại đó~~~" Giọng nói của y lúc này thật ngọt ngào, tựa như một nữ nhân e lệ dịu dàng, nhưng lọt vào tai Cố Minh Lập, hắn chỉ muốn đập cho y một trận.

Nếu hắn không biết thân phận thật của y, chắc chắn sẽ bị giọng nói này dìm chết trong mật ngọt, nhưng khi biết rồi, hắn chỉ cảm thấy một trận buồn nôn đang kéo đến.

Buông lỏng cổ tay y ra, hắn khôi phục lại bộ dáng cũ, lạnh nhạt nói, "Quân-Tự-Phong!"

"Lão tử không nói vậy ngươi sẽ bỏ tay ra sao?" A Nhung... à không, Quân Tự Phong xoa xoa cổ tay bị hắn nắm đến đỏ hồng một mảng, bắt đầu tạc mao, "Tên đáng ghét! Ngươi hại tay lão tử đỏ hết rồi, một vạn lượng vàng tiền thuốc, mau mang ra bồi thường ngay!"

Hết chương 12.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play