Trong lúc nàng còn đang sầu tình uống rượu, thì Tống thái y đã đến trước mặt nàng rồi.
"Hiền phi nương nương." Tống Thái y hành lễ xong mới tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
"Sư phụ, người có chuyện gì cần tìm con sao?" Đình Nguyệt Hy đặt bình rượu trên tay xuống.
"Lão phu muốn đến từ biệt con." Tống Thái y vuốt chòm râu trắng, "Ngày mai lão phu sẽ từ quan về quê nhà quy ẩn."
"Sư phụ, ngay cả người cũng muốn bỏ rơi con sao?" Đình Nguyệt Hy cất giọng, thê lương tột bậc, "Miên tỷ tỷ bỏ con đi rồi, Bệ hạ cũng không cần con hầu hạ bên cạnh nữa, ngay cả sư phụ cũng muốn bỏ con đi, con là một nữ nhân đáng ghét đến vậy sao?"
Dứt lời, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
"Nguyệt Hy, lão phu không phải muốn bỏ con đi, nhưng lão phu đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, bản thân cũng không muốn đến khi chết rồi, linh hồn phải vất vưởng nơi cung cấm này nữa, lão phu chỉ muốn về quê quy ẩn để sống những này tháng cuối đời mà thôi." Tống Thái y tự rót cho mình một chung rượu, sau lại hướng về phía nàng, "Chung rượu này xem như lão phu kính con, Nguyệt Hy, tương lai phía trước của con, con phải tự mình quyết định, lão phu không thể cùng con bước tiếp được nữa rồi."
Nói xong, ngài cũng uống cạn chung rượu trên tay.
"Sư phụ, người nói xem, có phải đồ nhi ngốc lắm không?" Đình Nguyệt Hy cười, đúng vậy, nàng cười, nhưng nụ cười của nàng là tầng tầng lớp lớp đau thương, "Còn có ý định muốn chiếm lấy trái tim Thiên tử, nhưng đến bây giờ, con mới nhận ra rằng, Đế vương vốn dĩ không có trái tim! Đã không có tim, thì sao con có thể chiếm được cơ chứ?"
"Nguyệt Hy, con say rồi."
"Sư phụ, con không hề say! Hiện tại con đang rất tỉnh táo! Rất tỉnh táo! Tỉnh táo để nhận ra rằng, bao lâu nay con chỉ chạy theo một ước vọng mù quáng đến ngu xuẩn mà thôi!"
Hắn chưa từng nói yêu nàng.
Phải.
Chưa từng muốn nàng trở thành bạn đời.
Phải.
Cũng chưa từng nói sẽ yêu nàng suốt đời suốt kiếp.
Phải.
Suy cho cùng, là do nàng tự mình đa tình mà thôi.
"Người say thường sẽ nói không say. Tiểu Hy, con tỉnh táo lại đi." Tống Thái y nhẹ nhàng dạy bảo cùng nhắc nhở lần cuối.
"Sư phụ, con chúc người thượng lộ bình an, khi nào đến nơi rồi, hãy viết thư gửi đến để đồ nhi an tâm." Đình Nguyệt Hy nắm chặt bàn tay đã nhăn nhúm vì tuổi tác của ngài, nén nước mắt nói: "Con mạnh mẽ lắm, vài hôm nữa thì tim con sẽ không còn đau, không còn luyến tiếc gì nữa, sư phụ không cần lo lắng cho con, ở nơi quê nhà, nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt, nếu một ngày con xuất cung được, con sẽ đến thăm người."
"Tiểu Hy, ở lại trong cung, con phải tự mình bảo hộ lấy thân." Tống Thái y lấy từ trong hòm thuốc ra một túi gấm nhỏ, "Đây là tuyệt học cả đời của lão phu, nay lão phu giao nó lại cho con, xem như lão phu đã hoàn thành sứ mệnh truyền dạy y học của mình cho con, bây giờ cảm thấy bản thân thanh thản không ít."
"Sư phụ..."
"Cứ nhận lấy, nếu lão phu còn mang nó theo bên mình, chỉ khiến tâm tình bất an mà thôi." Tống Thái y cười bảo, "Nếu con không học được thì để sau này cho Bát công chúa học, đứa bé đó là nhân tài hiếm gặp đấy."
"Nhưng con..."
"Trên đời này có bữa tiệc nào mà không tàn, con cũng không cần luyến tiếc lão phu làm gì, sống cho tương lai, sống để nuôi dạy những đứa trẻ của con thành tài thì mới là điều con cần làm, Nguyệt Hy."
Ngài nói xong liền đứng dậy, không kịp để cho nàng phản bác thì đã hành lễ cáo lui rồi.
Đình Nguyệt Hy cất túi gấm vào trong hộp gỗ đặt bên cạnh, cùng với mộc trâm của Thích Thái phi.
Nàng bỗng chốc chỉ còn lại một mình, lạc lõng giữa chốn lầu son gác tía nơi thâm cung sâu thăm thẳm, mắt đỏ hoe dòng lệ đẫm, nàng tiếp tục uống rượu, nhưng sầu lại càng chất chứa thêm sầu mà thôi.
Không biết đã trãi qua bao lâu, cũng không biết nàng đã uống bao nhiêu rượu, chỉ thấy trước mắt nhòe đi, nàng mơ mơ màng màng nằm gục xuống bàn, bất tỉnh.
Đồng thời ở bên ngoài, Sở Cửu Khuynh đang cùng Quý Tuệ Lam ngồi trên xe Phượng Loan Xuân Ân uống rượu.
Xe Phượng Loan Xuân Ân là xe là dùng để đưa phi tần được triệu tẩm đến Long Thần điện của Thiên hoàng.
Quý Tuệ Lam nhìn thấy phía trước là một tòa cung điện rộng lớn nguy nga, trên tấm biển trước cổng chính có ba chữ lớn 'Phượng Thiên cung' được đúc bằng vàng khối, bắt mắt vô cùng, liền hướng Sở Cửu Khuynh hỏi: "Bệ hạ, đó là cung của phi tần nào nha?"
Sở Cửu Khuynh nhìn sang Vạn ma ma.
Ngay cả phong hào của nàng, hắn cũng không muốn gọi.
Bà ta hiểu ý, lập tức nhìn Quý Tuệ Lam nói: "Hồi bẩm Quý tần nương nương, Phượng Thiên cung là chỗ ở của Hiền phi nương nương."
"Hiền phi?" Quý Tuệ Lam cười nói: "Thần thiếp nghe nói Hiền phi mới vừa trở về cung, còn đưa về một tiểu công chúa vô cùng khả ái nha, Bệ hạ, hay là chúng ta vào thăm tiểu công chúa đi?"
"Ái phi, không được tùy hứng." Sở Cửu Khuynh lãnh đạm, ẩn trong đó là sự chua xót cố giấu mà nói, "Giờ này Tiểu Nhan chắc đã ngủ rồi, nàng đến đó cũng không thăm được đâu."
Hắn sớm biết tâm tư của ả đàn bà trước mặt mà cố gắng tạo ra cái thái độ đúng ý ả.
Hắn vì vở kịch này, vì sự an toàn của Thiên Quốc và vì cả chính mẹ con nàng mà nhất quyết phải vô tình với nàng.
Hắn cũng đau lắm chứ.
"Vậy thì thăm Hiền phi." Quý Tuệ Lam lắc lắc ống tay áo thêu kim long của hắn, "Thần thiếp nghe nói nàng ta rất đẹp, muốn vào chiêm ngưỡng dung nhan nha!"
"Nàng ta đã là nữ tử có hai con, còn gì đẹp mà cho nàng ngắm nữa?" Hắn miễn cưỡng yêu chiều chạm nhẹ vào đầu mũi của đối phương một cái, "Vẫn là nên đi ngắm hoa hải đường nàng yêu thích thì hơn."
"Nhưng mà thần thiếp muốn!" Quý Tuệ Lam dẩu dẩu môi mọng, hướng bờ môi bạc sắc của hắn mà hôn tới.
Sở Cửu Khuynh đẩy nàng ta ra, bất đắc dĩ đành cho xe dừng lại.
Hắn và Quý Tuệ Lam sóng vai nhau bước vào cổng Phượng Thiên cung, chỉ thấy bên trong thoang thoảng mùi hương của hoa anh đào, cực kì dịu nhẹ.
Quý Tuệ Lam ngửi hương hoa, cười tươi nói: "Đây là hương hoa anh đào sao? Thật sự rất thơm a!"
Tống Như Quỳnh vội từ bên trong chạy ra nghênh đón, "Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Lại hướng sang phía Quý Tuệ Lam ngoan ngoãn vái chào, "Nô tỳ xin tham kiến Diễm Quý tần nương nương, Quý tần nương nương vạn phúc!"
Trong mắt Quý Tuệ Lam lộ ra một tia đắc ý nhỏ nhoi.
Sở Cửu Khuynh phất tay cho Tống Như Quỳnh đứng dậy.
Tống Như Quỳnh biết không phải vị Đế vương này khi không lại tự mình đến đây, bèn nhỏ giọng thưa: "Hồi bẩm Bệ hạ, từ lúc hoàng hôn, nương nương đã đến Vọng Nguyệt lầu trong hoa viên ngắm mặt trời lặn, đến bây giờ vẫn chưa xuống, hẳn là nương nương đã ngủ rồi ạ. Để nô tỳ đi gọi người dậy."
"Tại sao ngươi không đưa nàng về tẩm cung?"Hắn kìm nén lại sự lo lắng mà cố gắng nói lạnh nhạt đi.
"Bệ hạ, nương nương đã hạ lệnh không cho phép chúng nô tỳ lên Vọng Nguyệt lầu làm phiền nhã hứng của nương nương, nô tỳ tuy lo cho người nhưng cũng không có cách." Tống Như Quỳnh làm ra vẻ mặt oan khuất quỳ xuống, ánh mắt khi nhìn ngang qua Quý Tuệ Lam chứa đựng một tia sáng lạnh.
Hắn nhìn Vọng Nguyệt lầu chính mình cho xây dựng trong hoa viên, cau mày nói, "Đúng là càn quấy, cũng đã là nữ nhân có hai con rồi, còn tùy hứng như vậy, một chút cũng không biết yêu quý thân thể mình."
Hắn thoát khỏi cái khoác tay của Quý Tuệ Lam, tự mình đi vào trong hoa viên, nhẹ nhàng lách mình qua bụi hoa, đi lên đỉnh Vọng Nguyệt lầu.
Đằng sau tấm màn ngọc trân châu mơ hồ hiện ra hình ảnh một nữ nhân đang ngủ say trên bàn, vì như ẩn như hiện nên càng thêm mê người.
Nhẹ nhàng vén màn thì nghe 'leng keng' một tiếng, phát ra từ chuông gió được treo ở góc màn, thanh âm dễ nghe giống như suối chảy.
Hắn tiến vào trong phòng, liền ngửi thấy mùi rượu cực nồng.
Thoáng nhíu mày, bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần nàng.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt đã say khướt, ngủ không biết trời trăng mây nước gì rồi.
Có lẽ vì đêm nay trăng thanh gió mát nên nàng mặc cực ít, trên người chỉ diện một chiếc váy mỏng, mềm mại như cánh hoa anh đào đang lả tả rơi khắp hoa viên.
Thân thể bé nhỏ nhất thời lọt thỏm trong vòng tay của hắn.Mùi rượu cùng hương thơm anh đào nhè nhẹ lưu lại ở mũi hắn.
Hắn thực nhớ thân thể nhỏ bé của nàng, nhờ cả cái cảm giác ôm nàng khi nàng còn ở đây mà hắn chỉ muốn khư khư như vậy cả ngày. Hắn sớm biết giữa nàng và Quân Tự Phong là bị dàn xếp, hắn cũng cho điều tra giữa y và nàng từng là cung nữ diễn kịch theo ý hắn ở phủ Tướng Quân.
Hắn từ đầu đến cuối đều tin nàng, nhưng rốt cuộc hắn không kiềm được sự ghen tức mà vờ ghẻ lạnh nàng.
Thấy nàng dứt khoát rời đi mà lòng hắn dấm dứt cùng hoảng hốt biết bao nhiêu. Hắn muốn đuổi theo giữ lại, nhưng đáng tiếc là một vị hoàng đế uy quyền như hắn thì sao lại làm vậy với một phi tần cơ chứ?
Hắn chỉ chờ đợi nàng qua giải thích với hắn một câu rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hắn sẽ lập tức cho qua mọi chuyện.
Nhưng nàng đâu có làm vậy, nàng vẫn chọn rời đi thay vì ở lại.
Nhìn Đình Nguyệt Hy gầy yếu đi, hắn xót xa mà ôm chặt một lúc. Lúc trước nàng cũng gầy nhưng đâu gầy tới mức này.
"Hy Nhi,ta nhớ nàng rất nhiều..."
Một tiếng nói phát ra nhẹ tựa như tiếng muỗi kêu, không ai có thể nghe thấy.
"Nếu nàng không rời đi,ta đã chẳng phải khổ sở thế này..."
Hắn cọ nhẹ mặt mình vào má nàng, muốn hôn trộm nàng mà lo rằng có tai mắt ở đây. Nhận ra bản thân đã ở đây mất một lúc khá lâu, Sở Cửu Khuynh đành cắt dòng suy nghĩ đi, quay người lại, bước chân vững chắc bước xuống từng bậc thang của Vọng Nguyệt lầu.
Trong tẩm cung của nàng, nến vẫn tỏ sáng trưng, mặt Đình Nguyệt Hy vì say mà càng thêm ấm nóng như than hồng.
Hắn đặt nàng lên giường lớn, tự tay phủ chăn lên người nàng, nhìn nàng một lúc, sau mới có ý định xoay gót rời đi.
Chỉ là, Đàn Diệp Hương hầu cận bên cạnh giường đột nhiên quỳ xuống, "Bệ hạ, cầu xin người đừng rời đi!"
"Tại sao?"
Đàn Diệp Hương và Tống Như Quỳnh đều là tỳ nữ tâm phúc của Đình Nguyệt Hy, đương nhiên sẽ vì nàng mà tính toán, "Ai ai ở hậu cung cũng thấy đêm nay Bệ hạ đã đến Phượng Thiên cung. Nếu bây giờ Bệ hạ rời đi, nương nương làm sao có chỗ đứng ở hậu cung nữa? E là nương nương chẳng thể sống nổi trong Bình An Thành thêm ngày nào nữa đâu."
"Được, tối nay trẫm sẽ ngủ lại Phượng Thiên cung để giữ thể diện cho nương nương nhà các ngươi." Sở Cửu Khuynh nói xong, phất tay áo đi ra ngoài.
Hắn nói sẽ ngủ lại Phượng Thiên cung, chứ không hề nói sẽ ngủ chung chăn với nàng.
Hắn sợ nếu có ngủ cùng nàng thì hắn không kìm được mất..
Sau khi dặn dò Vạn ma ma đưa Quý Tuệ Lam trở về Bảo Hương lầu, hắn mới đến gian phòng phía Tây nghỉ ngơi.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Đình Nguyệt Hy thức dậy, đầu của nàng đau nhức không thôi, biết sớm sẽ hành xác thế này, đêm qua nàng nên uống ít đi một chút.
"Nương nương, người tỉnh rồi." Tống Như Quỳnh bưng chậu nước ấm tiến đến cạnh giường.
"Như Quỳnh?" Đình Nguyệt Hy ngơ ngác nhìn quanh, đêm qua nàng nhớ mình uống say ở Vọng Nguyệt lầu kia mà? Sao bây giờ lại xuất hiện trong tẩm cung rồi?
"Nương nương, đêm qua người uống say rồi ngủ quên trên Vọng Nguyệt lầu, là Bệ hạ đích thân bế người trở về tẩm cung." Biết nàng sẽ hỏi gì, Tống Như Quỳnh liền nói luôn.
"Bệ hạ ư?" Sau lại cười khẩy, "Rốt cuộc vẫn là không giống nhau."
"Nương nương?"
"Trước kia khi bổn cung còn đắc sủng, đều là Bệ hạ chờ bổn cung tỉnh lại sau đó mới cùng rời giường, cùng nhau dùng thiện..." Ánh mắt nàng mờ đục như sương mù che mờ đỉnh núi, "Hiện tại người đang dùng bữa cùng với ai?"
Bàn tay Tống Như Quỳnh đang vắt khăn mặt dừng lại, hồi lâu sau mới đáp: "Nương nương, Bệ hạ... đến Bảo Hương lầu, đang dùng bữa với Diễm Quý tần nương nương."
"Thật sao?" Đình Nguyệt Hy cảm thấy trái tim mình trống rỗng, không nói gì thêm nữa, chỉ biết ngơ ngác đứng dậy, để cho cung nữ giúp mình thay y phục.
Tống Như Quỳnh thấy dáng vẻ này của Đình Nguyệt Hy mà trong lòng đau xót, suýt nữa mở miệng khuyên nàng hãy từ bỏ, nhưng nghĩ lại, từ bỏ rồi nàng phải sống thế nào?
Hiện giờ Đình Nguyệt Hy đang ở độ tuổi hoa nở tươi đẹp nhất, chẳng lẽ lại để nàng trở lại Di Hòa viên dưỡng lão?
Cuối cùng, Tống Như Quỳnh chỉ có thể đem lời khuyên lơn nuốt trở lại vào bụng, cùng các cung nữ giúp nàng tắm rửa thay phục trang.
Vừa mới thay cung phục cùng trang điểm xong, Đàn Diệp Hương đã từ bên ngoài vào: "Nương nương, Bệ hạ... Bệ hạ mời người đến Bảo Hương lầu hầu thiện."
Bảo Hương lầu được xây gần một hồ nước, xa xa nhìn lại như đang ở giữa cung trăng, đối diện lầu là một vườn hoa hải đường đỏ thắm cùng doanh trại nuôi dê chỉ có ở Chu Quốc.
Quý Tuệ Lam ở trên lầu ngắm nhìn như lại thấy được cảnh sắc quê hương.
Chờ khi lên lầu nhìn vào trong, mới phát hiện hóa ra Sở Cửu Khuynh không chỉ vinh sủng Quý Tuệ Lam như thế.
Trong lầu vàng son lộng lẫy, cung nhân hầu hạ cũng trang điểm như người Chu Quốc, thậm chí bày trên bàn cũng toàn là món ăn nổi tiếng của Chu Quốc như cơm trộn thập cẩm, thịt dê xào hành tây, hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị trước giờ của hắn, nhưng hắn vẫn ăn vô cùng nhập tâm.
Hay nói cách khác, chỉ cần Quý Tuệ Lam vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Đình Nguyệt Hy đứng một bên nhìn hồi lâu, hắn mới chú ý tới nàng, hờ hững nói: "Nàng đến rồi à?"
Quý Tuệ Lam quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập hiếu kì: "Nàng ấy chính là Hiền phi sao? Đêm qua thần thiếp không nhìn rõ dung nhan, nhưng bây giờ liền thấy rồi, rất xinh đẹp."
"Ừ." Sở Cửu Khuynh dùng khăn lau vết dầu mỡ trên mặt nàng ta, cưng chiều nói, "Ái phi, chẳng phải nàng nói ma ma giảng dạy quy củ rất nghiêm khắc nên nàng không vui sao? Trẫm muốn nàng đến Phượng Thiên cung học hỏi Hiền phi, cốt cách của Hiền phi được Hệ nữ quan từng hầu hạ qua tiên Hoàng hậu của tiên đế đánh giá rất cao, nàng thấy thế nào?"
Quý Tuệ Lam nghiêng đầu dò xét Đình Nguyệt Hy, sau đó ngây thơ vô hại cười nói: "Được, thần thiếp thích nàng ấy."
Nhưng Đình Nguyệt Hy lại không có cách nào thích nàng ta.
Sở Cửu Khuynh lệnh nàng ngồi xuống, sai người đem lên cho nàng một phần đồ ăn cùng một nồi canh thịt dê bày trước mặt nàng.
Nước canh thịt dê này trông có vẻ rất thơm ngon, nhưng trong tình cảnh này, cho dù là dâng đến chỗ nàng Đào tiên của Tây Vương Mẫu, nàng cũng nuốt không trôi.
Nhiệt khí từ nồi bay lên. Cách một tầng hơi mỏng, nàng vừa nhìn hai người đối diện vừa mờ mịt không rõ.
Nếu nói không quan tâm nàng, sao tối hôm qua hắn lại bế nàng về tẩm cung?
Nếu không phải lo lắng cho nàng bị lạnh, vậy thì để nàng chết cóng trên Vọng Nguyệt lầu là được rồi.
Còn nếu nói quan tâm nàng, vậy sao hắn phải tra tấn nàng như vậy?
Cùng những nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp còn chưa tính, lại còn cố tình gọi nàng đến ngồi bên cạnh chứng kiến.
Lúc trước trong lòng hắn chỉ có nàng, bây giờ trong lòng hắn đã chia thành hai nửa...
Nàng chỉ chiếm được một nửa rất nhỏ mà thôi.
Đình Nguyệt Hy chần chừ không hề động đũa, mấy năm nay nàng đều theo Thái hậu ăn chay niệm Phật, sớm đã quên mất hương vị của thịt cá là như thế nào rồi.
Cũng không muốn động đến.
"Bệ hạ, thần thiếp ăn no rồi, xin được cáo lui trước."
Sở Cửu Khuynh bình thản phất phất tay, giống như hoàn toàn không để ý đến việc nàng đi hay ở lại.
"Nàng ấy thế mà không có phản ứng?" Sở Cửu Khuynh thầm nghĩ ngợi mà oán trách.
Đợi nàng đi được một nửa, nghe thấy Quý Tuệ Lam ở sau lưng nàng nói một câu: "Hiền phi nương nương, người thật sự không muốn ăn canh thịt dê sao? Kỳ thật rất ngon mà." Sau lại nũng nịu quay sang nhìn Sở Cửu Khuynh: "Bệ hạ, Hiền phi nương nương ăn ít như vậy nhất định là ngại khi có sự hiện diện của chúng ta, hay là cho nàng ấy một nồi đi, để nàng về cung tự mình ăn lấy?"
Hắn thế nhưng lại gật đầu hạ lệnh: "Khinh Trì, ngươi mang nồi canh thịt dê này đi theo Hiền phi trở về, nhìn nàng ấy uống hết nước canh rồi mới thôi."
Trong lòng Đình Nguyệt Hy cũng không rõ là tư vị gì mà hốc mắt cùng sống mũi cay cay, sợ mình sẽ thất thố trước mặt Sở Cửu Khuynh cùng Quý Tuệ Lam, nàng vội vàng cất bước ra khỏi Bảo Hương lầu.
Trở về Phượng Thiên cung, Khinh Trì cũng cầm theo nồi canh kia đặt lên trên bàn.
Đình Nguyệt Hy nhận lấy bát sứ từ trên tay Tống Như Quỳnh, chậm rãi uống một thìa canh, cái cay nồng của ớt khiến nàng ho sặc sụa hết một lúc.
Khi nàng mang thai Sở Hy Nhan, cũng không ăn cay đến mức độ này.
"Hiền phi nương nương, nếu người không muốn uống, có thể đem cho cung nhân kia mà." Khinh Trì thương cảm thay cho nữ tử trước mặt, tại sao nàng đã không thích ăn cay, vậy còn cố uống để làm gì?
"Ngươi tưởng trở về Phượng Thiên cung rồi, sẽ không có người của Bệ hạ quan sát sao?" Đình Nguyệt Hy dùng khăn tay lau miệng, sau đó tiếp tục uống canh.
Cung nhân trong Phượng Thiên cung này của nàng, ngoại trừ Tống Như Quỳnh, Đàn Diệp Hương và Duyên Tuyền ra, tất cả những người còn lại đều là người của Sở Cửu Khuynh.
Quả nhiên, cung điện toàn là người của Thiên hoàng cũng không tốt, một khi ngươi còn sủng ái, thì họ vô cùng an toàn, nhưng đến khi ngươi thất sủng rồi, thì họ sẽ trở thành mật thám ưu việt của Đế vương.
"Nương nương..." Tống Như Quỳnh cản lại tay đang múc canh của nàng, đau lòng nói, "Dạ dày của người không tốt, bình thường cũng chỉ có thể ăn cháo loãng cùng rau xanh, thi thoảng ăn cay một chút thì không sao, nhưng nếu đột ngột tiếp thu vị cay nhiều thế này, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dạ dày, còn có thể xuất huyết, thân thể người sẽ không trụ nổi đâu, nương nương..."
Đình Nguyệt Hy cười khổ, "Nhưng đây là mệnh lệnh của Bệ hạ, bổn cung không thể không tuân..."
Dạ dày nàng lúc này đã có chút quặn đau, nhưng Đình Nguyệt Hy vẫn nén lại, đem bát canh trên tay uống cạn.
"Nương nương!" Đàn Diệp Hương cũng quỳ thụp xuống, chặn tay nàng lại: "Người rõ ràng không thể ăn được đồ cay, sao còn cố gắng như vậy? Nô tỳ sẽ đến Bảo Hương lầu cầu xin Bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"
"Diệp Hương..." Mồ hôi trên trán của nàng đã bắt đầu rỉ ra một lớp mỏng, môi cũng thoáng chút trắng bệch ra, "Đây là thánh mệnh... bổn cung không thể... không..."
Đình Nguyệt Hy còn chưa nói hết câu, dạy dày nàng đã cuộn lại từng cơn đau như cắt, không biết có phải đau đớn thể xác hòa lẫn phẫn uất trong đáy lòng hay không, mà một ngụm máu đặc quánh từ trong miệng nàng bỗng dưng trào ra.
"Nương nương! Nương nương!" Tống Như Quỳnh vội lấy khăn tay lau máu cho nàng.
"Bổn cung không sao." Đình Nguyệt Hy lắc đầu, tay lại với tới chén sứ, giống như muốn tiếp tục uống cho hết canh thịt dê trong nồi kia.
"Nương nương, người hà tất chỉ vì một lời nói của Đế vương mà phải tổn hại ngọc thể như vậy?" Khinh Trì cầm lấy nồi canh bằng đất nung kia lên, không chần chừ nửa khắc lập tức đập bể, nước canh cay nồng văng tung tóe khắp thảm gấm thêu hoa.
"Khinh Trì, ngươi làm cái gì vậy?" Đình Nguyệt Hy nhíu chặt mày lại.
"Hiền phi nương nương, cho dù hạ thần có chết, hạ thần cũng không thể để nương nương tự tổn hại chính mình." Khinh Trì nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, càng thêm kiên định nói, "Chính nương nương là người vực dậy một kẻ thất bại như hạ thần, khi ở lãnh cung, mặc dù nương nương túng thiếu nhưng vẫn quan tâm hạ thần có lạnh không? Có ăn uống đủ không?" Nói đến đây, giọng Khinh Trì thoáng chốc nghẹn lại: "Sợ hạ thần lạnh, nương nương may cho áo ấm, sợ chân hạ thần bị đau, nương nương đích thân may giày để tặng, còn để Dương Như dùng từng liều thuốc quý giá chữa bệnh nứt da của hạ thần, trong khi bản thân nương nương còn bị nặng hơn, hạ thần có được tiền đồ như ngày hôm nay, chẳng phải đều là nương nương ban cho hay sao? Hiền phi nương nương, nếu ngay cả ân nhân của mình mà hạ thần cũng không bảo vệ nổi, thì có còn xứng đáng là nam nhân hay không?"
"Khinh Trì..." Đình Nguyệt Hy muốn nói gì đó, nhưng lực bất tòng tâm, cổ họng của nàng lúc này chỉ còn lại mùi vị tanh tưởi của máu tươi, đau rát như dao khứa, muốn nói cũng nói không nổi.
"Hạ thần sẽ đi nói với Bệ hạ!"
Đình Nguyệt Hy cật lực lắc đầu, ngươi muốn chết sao? Rõ ràng bây giờ Diễm Quý tần đang được sủng ái, lời của ngươi, Bệ hạ làm sao nghe lọt tai được đây?
"Nương nương đừng lo, hạ thần dù có chết cũng không sao, nếu có thể dùng cái mạng quèn này của hạ thần để đổi lại được sự quan tâm của Bệ hạ dành cho nương nương, thì hạ thần cũng không còn gì nuối tiếc nữa."
Nói xong, hắn cất bước ra khỏi Phượng Thiên cung.
Hết chương 119.
( Au beta chương này cho Ad mà cũng tức anh ách đây 😤😠, nhưng biết sao được, Ad vừa mới khoẻ lại,tâm tình không được ổn định lắm nên đành phải chiều thôi ;-;)
[ Mong các bạn qua ủng hộ truyện này nhé, được cập nhật ở tài khoản 'Dạ Y'. Cái này là Ad viết từ lâu rồi, định không cho Au up đâu nhưng sau 7749 lần thuyết phục thì Ad cũng đồng ý. Các bạn qua đó follow,likes hoặc vote để Ad có thêm động lực khoẻ mạnh và viết truyện nha 😘 ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT