Đình Nguyệt Hy ngồi trong đại điện, trong lòng ôm lấy tiểu bảo bối đã lâu không gặp, xúc động đến mức bật khóc.
Nàng vốn dĩ là người không dễ dàng rơi lệ, nhưng nhìn Sở Khuynh Hàn bụ bẫm trắng trẻo trong lòng, nhất thời liền không kiềm nén nổi tâm tình.
"Mẫu phi, đừng khóc." Sở Khuynh Hàn rất hiểu chuyện, bé còn vươn bàn tay trắng nõn, đẹp như búp măng thay nàng lau đi lệ châu mặn chát.
"Ai, Hiền phi à, nếu như đã không muốn xa Hàn Nhi như vậy, sao ngươi còn làm Bệ hạ chán ghét?" Thái hậu nhìn tình cảnh mẫu tử liền tâm của Đình Nguyệt Hy cùng Sở Khuynh Hàn, cũng kiềm lòng không đặng.
"Thái hậu, nếu như thần thiếp nói với người, thần thiếp không hề có tư tình gì với Thừa tướng đại nhân... người có tin không?"Đình Nguyệt Hy hướng Thái hậu, gượng cười nói.
"Ai gia tin ngươi thì được gì? Quan trọng là Bệ hạ không tin ở ngươi." Thái hậu thở dài một hơi, "Ai gia vốn còn tưởng ngươi đã gần chiếm được thánh tâm, nhưng không ngờ lại để lỡ mất."
Lúc tiên đế còn sống, bà không hề chiếm được trái tim của ông ấy, không được hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu là gì, đó chính là điều tiếc nuối nhất cuộc đời bà.
Nay Hiền phi suýt chút nữa đã có thể làm được, những vẫn vụt khỏi tay trong nháy mắt.
Đúng là ông trời không toại lòng người mà.
"Ai gia tính như thế này, trước tiên ngươi cần tĩnh tâm một chút, hôm sau ai gia sẽ xuất cung đến Di Hòa viên cách Kinh thành trăm dặm để an tĩnh niệm kinh cầu bình an vài năm, ngươi cũng cùng ai gia đi đi." Thái hậu cười hiền nói.
Xuất cung ư?
Nhưng còn Hàn Hàn của nàng thì sao?
Thái hậu như hiểu ý nàng, nói: "Ngươi không cần lo cho Hàn Nhi, nó là hoàng nhi của Bệ hạ, cho dù Bệ hạ có chán ghét ngươi cũng sẽ không đối xử tệ với nó đâu." Dừng một lát, Thái hậu nói tiếp: "Hiền phi, chuyến đi này, ngươi không thể không đi."
Đình Nguyệt Hy ít khi thấy Thái hậu nghiêm túc nói điều gì đó với nàng như vậy, chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn thưa: "Thần thiếp xin cẩn tuân theo ý chỉ của Thái hậu."
Sau khi hàn huyên một lúc lâu, Đình Nguyệt Hy mới xin phép trở về Phượng Thiên cung, ngoái đầu nhìn hảo hài tử ngoan ngoãn ngồi một bên đọc Tam Tự Kinh cho Thái hậu nghe, trong lòng nàng quặn đau như từng thớ thịt bị cắt ra khỏi cơ thể, đau lòng tột độ, bi thương tột cùng, nhưng nàng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
Đương lúc còn chưa ra khỏi cổng cung Trường Thọ, nàng thấy có hai nữ tử đang đi về phía này.
Một là Thư Chiêu dung.
Hai là Thận Tài nhân.
"Chiêu dung nương nương, người nói xem, vì sao Hiền phi nương nương trước nay được sủng ái bậc nhất, lại phải chịu ghẻ lạnh rồi?" Thận Tài nhân quay sang nhìn Thư Chiêu dung.
"Còn không phải là vì ả ta lẳng lơ sao?" Thư Chiêu dung khinh thường nói: "Bổn cung còn nghe nói a, đôi gian phu dâm phụ đó bị Bệ hạ bắt tại trận, hết đường chối cãi nha!"
Lời đồn trong cung, muốn biến hóa thế nào mà không được chứ?
Thận Tài nhân lộ ra thần sắc sợ hãi: "Chiêu dung nương nương, đã gần đến cung Trường Thọ của Thái hậu rồi, vẫn là nên nói ít đi một chút."
Lỡ để Hiền phi hay Thái hậu nghe được, các nàng liệu có thể sống yên không?
"Ngươi có gì mà phải sợ? Cho dù Hiền phi có đứng trước mặt, bổn cung vẫn sẽ nói thôi!" Thư Chiêu dung độc ác mỉm cười, "Không chừng Ngũ hoàng tử kia cũng là thứ nghiệt chủng của ả ta và tình nhân cũng nên?"
"Ai dám nói nhi tử của bổn cung là nghiệt chủng?"
Thận Tài nhân và Thư Chiêu dung nhanh chóng xoay người, chỉ thấy chẳng biết đã đi sau lưng các nàng từ lúc nào.
"Thần thiếp xin tham kiến Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương vạn phúc." Thận Tài nhân sợ hãi hành lễ chào nàng, nhưng Thư Chiêu dung bên cạnh có chút không tình nguyện, ỷ vào bản thân mới hạ sinh Tam công chúa, đang đắc sủng mà không chịu hành lễ với 'phế phi' trước mặt.
Vì vậy sau một khắc...
Chát!
Âm thanh da thịt bị tác động mạnh truyền đến tai mọi người.
Thư Chiêu dung bụm mặt ngã xuống đất, trừng mắt nhìn đối phương với vẻ không thể tin được: "Hiền phi... ngươi..."
"Thư Chiêu dung." Đình Nguyệt Hy phe phẩy bàn tay có chút hồng, cười nói tự nhiên, "Dù cho bổn cung có thất sủng thì phân vị cũng cao hơn ngươi. Lần sau còn dám đi quá giới hạn thì không phải chỉ là một cái tát đơn giản vậy nữa đâu." Sau lại cười khẩy chêm vào một câu, "Bàn tay này của bổn cung trước giờ rất sạch sẽ, không đánh ai bao giờ, nên Thư Chiêu dung ngươi phải biết trân trọng cái tát ban nãy đấy!"
Đình Nguyệt Hy nói xong liền dẫn theo Tống Như Quỳnh chậm rãi lướt qua bên người Thư Chiêu dung.
Giờ khắc này, Thư Chiêu dung đã hiểu ra, vô luận trong đầu nghĩ gì thì ít nhất trên mặt cũng không dám tỏ vẻ bất kính nữa, quy củ mà đứng sang một bên, hành lễ nhìn Đình Nguyệt Hy rời đi.
...
Ngày mùng một tháng Sáu, Đình Nguyệt Hy chuẩn bị xong hành trang, quyết định mang theo Tống Như Quỳnh cùng Thái hậu đi đến Di Hòa viên.
Còn Đàn Diệp Hương và Duyên Tuyền đành ở lại Bình An Thành hỗ trợ Từ ma ma chăm sóc Sở Khuynh Hàn.
Có hai người bọn họ ở lại, nàng mới yên tâm được một chút.
Mã xa cực lớn của Thái hậu chậm rãi lăn bánh, hướng cửa Nam của Bình An Thành mà đi.
Năm đó, nàng bị đày ải lãnh cung, cũng là đi trên con đường này đây.
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa mùa hạ nhanh chóng kéo đến, lấn át đi tiếng lộc cộc của bánh xe gỗ, cũng lấn át đi cái náo nhiệt của dân chúng trong thành.
Hơn nửa tuần hương sau, nàng vén rèm kiệu lên, ngắm nhìn phố xá tấp nập bên ngoài, thứ mà ở hiện đại, nàng chưa bao giờ thấy qua.
Mấy năm nay, nàng chôn mình nơi cung cấm, cũng chưa từng thấy được những cảnh nhộn nhịp thế này.
"Hy Nhi, con uống chút trà đi." Thái hậu đưa đến cho nàng một chén trà gừng nhỏ, "Cẩn thận cảm lạnh."
"Thần thiếp xin tạ ơn Thái hậu." Đình Nguyệt Hy quy củ nhận lấy chén sứ.
"Đã ra khỏi Hoàng cung rồi, ta cũng không còn là Thái hậu, con cũng không còn là Hiền phi, trong mấy năm tới, con cứ gọi ta là 'mẫu thân' tự xưng 'nữ nhi' là được rồi." Thái hậu điềm đạm uống trà, gương mặt diễm lệ tuyệt luân pha thêm nét cười, cực kì dễ gần.
"Thái hậu, như vậy thật sự không đúng quy cách, thần thiếp nào dám..." Đình Nguyệt Hy đặt chén trà trên tay xuống, kính cẩn thưa.
"Ai, chúng ta rời thành đương nhiên không được dùng thân phận thật, con cứ gọi đi, không sao đâu."
"Hiền phi nương nương... nếu Thái hậu đã nói như vậy, người vẫn là nên thuận theo, tránh làm mọi việc thêm mất hứng." Bạch Ái ở một bên châm trà cho Thái hậu, nụ cười chuẩn mực luôn giữ trên môi.
"Ngay cả các ngươi cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, gọi Nguyệt Hy là tiểu thư, còn ta là phu nhân." Thái hậu không quên cất giọng dặn dò các nàng.
"Vâng, thưa phu nhân." Cả Tống Như Quỳnh và Bạch Ái đều kính cẩn vâng lệnh.
"Tiểu thư." Bạch Ái cười hỏi, "Người có biết vì sao phu nhân phải đưa người cùng rời đi không?"
Đình Nguyệt Hy lắc đầu.
Thái hậu nhìn nàng đầy yêu thương: "Hy Nhi, con rất thông minh, nhưng thủ đoạn còn quá non. Chuyện tư tình kia chưa được giải quyết, con càng qua lại trước mặt thì Bệ hạ sẽ càng thêm chán ghét. Con phải để Bệ hạ nghĩ đến con, nhớ mong con, nhưng không thể thấy được con."
Nháy mắt, trong đầu Đình Nguyệt Hy bỗng hiện lên một câu – gừng càng già càng cay.
Bạch Ái thừa dịp nói: "Tiểu thư, còn không mau cảm tạ phu nhân, đây là người đang giúp tiểu thư đó!"
Đình Nguyệt Hy từ trên ghế đứng lên, trịnh trọng hướng Thái hậu cúi đầu: "Thần thiếp..."
Thái hậu tự mình đỡ nàng đứng lên, đợi nàng ngồi xuống lần nữa mới ôn nhu nói: "Trong Bình An Thành, con là người khiến người khác thích nhất. Ta dẫn con đến Di Hòa viên cũng là vì muốn có người bầu bạn."
Đình Nguyệt Hy nhìn Thái hậu, "Mẫu thân, nữ nhi có thể hỏi người một câu không?"
Thái hậu nhìn thẳng vào nàng, cười hiền: "Có phải con muốn hỏi, vì sao từ đầu, ta đều đối xử rất tốt với con? So với những cung phi khác thì khác xa nhau một trời một vực?"
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu.
"Cũng phải, con thông minh như vậy, sao lại không nghi ngờ được chứ?" Thái hậu nắm lấy tay Đình Nguyệt Hy, "Thật ra ban đầu, ai gia đối xử tốt với con, là vì trông con rất giống Trường Xuân Công chúa của ta."
"Trường Xuân Công chúa?"
"Phải, Cầm Nhi mất tích từ ngày ta cải trang vi hành cùng tiên đế, khi đó nó cũng chỉ có ba tuổi, đặc biệt hoạt bát lanh lẹ giống con, nếu như nó may mắn còn sống, chắc cũng đã là một nữ tử hai mươi lăm tuổi rồi." Thái hậu thương yêu nhìn nàng, "Nhưng bây giờ ai gia giúp con, là vì ai gia thương con."
"Thái hậu..." Tại sao dáng vẻ của Thái hậu lúc này lại giống với mẹ nàng ở kiếp trước như thế?
Nước mắt tuôn rơi.
Thái hậu tự tay dùng khăn lau đi nước mắt cho nàng, "Đừng khóc, ai gia không muốn thấy một Đình Nguyệt Hy mềm yếu thế này đâu."
...
Đồng thời trong Bình An Thành, Sở Cửu Khuynh nhìn Vu Tả chằm chằm, lạnh giọng hỏi: "Khi nãy ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại cho trẫm nghe!"
"Hồi bẩm Bệ hạ, Thái hậu cảm thấy Hoàng cung không thanh tịnh nên quyết định đến Di Hòa viên tự tĩnh tâm vài năm, bên cạnh đó Thái hậu cũng dẫn Hiền phi nương nương theo." Vu Tả không còn cách nào khác đành lặp lại những gì mình vừa bẩm báo, "Thái hậu nói Hiền phi nương nương sẽ chăm sóc cho người, Bệ hạ không cần lo lắng..."
Xoảng!
Cả nghiên mực quý lập tức yên vị dưới thảm gấm, vỡ tan tành.
"Phản! Phản hết rồi!"
"Bệ hạ bảo trọng long thể!" Toàn bộ cung nhân trong Long Thần điện đều sợ sệt quỳ xuống, trước nay họ chưa từng thấy hắn tức giận đến mức độ này, nhất thời chỉ biết khuyên hắn bảo trọng long thể.
Sở Cửu Khuynh ngồi xuống ghế rồng, từng chữ từng chữ hắn thốt ra đều lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, cực độ vô tình: "Được... được lắm... Hiền phi, nàng có giỏi thì đừng bao giờ trở về Bình An Thành này nữa!"
...
Mã xa dừng lại trước Di Hòa viên sau một tuần đi đường.
Di Hòa viên là một sơn trang tọa lạc nơi ngoại ô Kinh thành hơn trăm dặm, được xây dựng trên một đỉnh núi rộng và thoáng đãng.
Sơn trang này vô cùng rộng rãi, mái cong cao vút, trông rất có khí thế.
Đình Nguyệt Hy đỡ Thái hậu xuống mã xa.
Chân vừa chạm đất, một làn gió núi thổi qua, khiến toàn thân nàng lạnh toát.
Đình Nguyệt Hy vội lấy trong hành trang ra một chiếc áo choàng lông ấm áp khoác lên người Thái hậu.
Vầng tà dương sắp lặn treo trên vách núi dựng đứng phía đối diện đỏ rực tựa màu máu, khiến nửa bầu trời nhìn như bị lửa thiêu, làm cho người ta cảm thấy bức bối, khó chịu vô cùng.
Ánh hoàng hôn mờ mịt hệt như một làn sương mù dần lan tỏa, những ngọn núi xung quanh đều trở nên nặng nề, từ trong sơn trang bị che khuất bởi những gốc tùng lớn phát ra tiếng chuông vang văng vẳng, kèm với đó là mây khói lượn lờ, khiến trái tim vốn phập phù của người ta dần trở nên an định.
"Bên trong Di Hòa viên có một vài cung nữ sớm hôm thắp hương niệm kinh, rất an tĩnh." Thái hậu bình tĩnh dắt tay Đình Nguyệt Hy bước vào bên trong.
Nàng đi theo Thái hậu qua điện chính và điện bên của sơn trang, lại đi thêm một hồi lâu nữa, nàng mới nhìn thấy mấy gian nhà trệt thấp bé.
Có hai cung nữ nhìn thấy Thái hậu, đều ngoan ngoãn tiến đến hành lễ: "Tham kiến phu nhân!"
Thái hậu vỗ tay Đình Nguyệt Hy hai cái, cười nói với hai cung nữ kia, "Mạt Vũ, Mạt Vy, đây là Đình tiểu thư, sau này các ngươi nhớ chiếu cố nàng ấy."
Mạt Vũ cùng Mạt Vy đều hướng nàng thỉnh an: "Xin tham kiến tiểu thư."
"Không cần đa lễ."
"Con đi theo họ đến phòng đi, ta ra Phật đường niệm kinh một lát." Thái hậu nói xong liền để cho Bạch Ái đỡ mình đi.
Mạt Vũ cũng đi theo.
Mạt Vy hướng Đình Nguyệt Hy nói: "Mời tiểu thư đi theo nô tỳ."
Tống Như Quỳnh đỡ lấy tay Đình Nguyệt Hy, theo chân Mạt Vy, chỉ thấy mấy gian phòng này tuy nhỏ nhưng có vẻ rất sạch sẽ, ngăn nắp, bên trong kê một chiếc giường lớn, một chiếc bàn, mấy chiếc ghế, nơi góc tường còn có một vại nước, hết sức đơn sơ.
"Tiểu thư đi đường chắc mệt rồi, người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa nô tỳ sẽ mang cơm chay đến cho người." Mạt Vynói xong liền ra khỏi gian phòng nhỏ.
...
Rời khỏi Bình An Thành, Đình Nguyệt Hy lại trở thành thiếu nữ khuê các, mỗi ngày sẽ đến Phật đường cùng Thái hậu niệm kinh cầu bình an, luyện chữ trồng hoa, không màng thế sự.
Chỉ có điều, vào đầu tháng Bảy, bụng nàng lại dần nhô lên.
Đình Nguyệt Hy cực kì hoang mang, Tống Như Quỳnh thế nào lại chẩn ra nàng mang thai đã ba tháng?
Từ đầu tháng Tư...
Chẳng phải là cái đêm chân nàng bị sai khớp đó sao?
Nhắc đến chuyện kia, Đình Nguyệt Hy ngược lại cười khổ trong lòng, tên Sói già đó mà chịu an ổn ngủ cạnh nàng mới sợ! Đêm đó cũng hành nàng ba lần chứ đâu phải ít!
Thái hậu hay tin nàng mang thai cũng cực độ vui mừng, để Bạch Ái xuống núi mời lên sơn trang không ít bà đỡ có kinh nghiệm chăm sóc nàng.
Nàng ở Di Hòa viên không cần làm gì, nhưng vào cuối mỗi tháng, nàng lại bị Thái hậu ép buộc viết một lá thư gửi cho Sở Cửu Khuynh.
Tuyệt nhiên không thể nhắc chuyện nàng mang long thai.
Ban đầu, Đình Nguyệt Hy viết thư trong tâm trạng khó chịu, Sở Cửu Khuynh cũng chẳng hồi đáp trong vui vẻ.
Ba, bốn tháng sau, vì nể mặt Thái hậu, hắn mới miễn cưỡng đáp lại một hai chữ.
Nhưng Đình Nguyệt Hy lại rất chăm chỉ tả lại cảnh hoa mẫu đơn nở đẹp thế nào ở Di Hòa viên, ghi lại tình trạng sức khỏe của Thái hậu gần đây có chút không tốt, kể lại chi tiết từng chuyện lặt vặt thêm đôi dòng bình luận lải nhải, bất tri bất giác đã viết một bức gia thư dài mấy trang giấy.
Hắn vẫn hồi âm như cũ, mới đầu chỉ đáp một hai chữ, về sau số lượng từ dần dần nhiều lên. Hắn đáp nhiều hơn một chữ đã khiến Đình Nguyệt Hy vui vẻ thật lâu, lúc phục hồi lại tinh thần lại cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng thương, tự thề với lòng sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, kết quả nàng vẫn viết thư dài mấy trang giấy.
Hồng ngẫu hương tàn, ngọc điệm thu,
Khinh giải la thường,
Độc thướng lan chu.
Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
Nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh, thuỷ tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ.
Tài há my đầu,
Khước thướng tâm đầu.(*)
...
Bình An Thành.
Sở Cửu Khuynh một mình ngồi trong ngự thư phòng xem tấu chương, mày kiếm nhíu chặt, tỏ vẻ hắn đang rất tập trung.
Vu Tả từ bên ngoài tiến vào, "Khởi bẩm Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân xin cầu kiến."
Sở Cửu Khuynh cũng không ngước mặt lên, chỉ lạnh giọng nói: "Truyền."
Rất nhanh sau đó, Quân Tự Phong đã bước vào trong Ngự Thư phòng, thủ phục hành lễ: "Hạ thần xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Miễn lễ." Sở Cửu Khuynh hờ hững nói, "Thừa tướng hôm nay đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Khởi bẩm Bệ hạ, hạ thần đến đây để nói rõ sự tình." Quân Tự Phong cũng không để hắn phải hỏi, trực tiếp nói: "Lời đồn về tư tình của hạ thần và Hiền phi nương nương là vô căn cứ!"
"Vô căn cứ?" Tay Sở Cửu Khuynh bất giác xiết chặt lấy tấu chương, đến nỗi có thể nhìn rõ từng khớp xương dưới da thịt.
"Phải, bởi vì hạ thần đã có ý trung nhân rồi, huống hồ chi Hiền phi nương nương đã là người của Bệ hạ, hạ thần càng không dám có nửa điểm tơ tưởng!" Quân Tự Phong thẳng thắn nói.
"Vậy ý trung nhân của khanh là ai?"Quân Tự Phong nghe hắn hỏi vậy, hai gò má anh tuấn bất giác phiếm hồng, ấp úng: "Chuyện... chuyện này... hạ thần vốn nghĩ... là việc riêng..."
Y làm sao biết được hắn sẽ hỏi tới thế này?
"Khanh khi không chạy đến chỗ của trẫm nói bản thân mình đã có ý trung nhân, một chút tư tình với Hiền phi cũng không có, nhưng nếu khanh không nói ra được ý trung nhân của mình là ai, thì chẳng khác nào khanh đang lừa dối trẫm?"
Quân Tự Phong mím môi, mặt mỗi lúc một đỏ, "Cái này... cái này... hạ... hạ thần thật sự... thật sự không tiện nói ra..."
Có hay không là muốn y chết đây?
Nếu tin này truyền ra ngoài, ngày mai y cũng không cần lên triều nữa, trực tiếp ở đây rút kiếm kết liễu sinh mạng cho rồi!
"Chẳng lẽ khanh thích nam nhân?" Sở Cửu Khuynh buông tấu chương xuống, dò hỏi y.
Mặt Quân Tự Phong lúc này so với người say càng đỏ hơn.
"Trẫm đoán đúng rồi sao?" Sở Cửu Khuynh nhếch môi châm chọc, "Nam nhân nào lại có diễm phúc đến vậy? Lọt vào mắt xanh của ái khanh?"
"Hạ... thần... hạ thần... hạ thần.." Quân Tự Phong vội chắp tay trước ngực, nói một lèo: "Thừa Tướng phủ còn đang có công vụ, hạ thần xin phép cáo lui trước!"
Sau đó liền một mạch xoay người chạy nhanh như một làn gió ra khỏi Ngự Thư phòng.
Sở Cửu Khuynh lần nữa cầm tấu chương lên, tâm tình cũng thoáng vui vẻ không ít đâu.
Tầm nửa khắc sau, Vạn ma ma dâng thư lên, "Hồi bẩm Bệ hạ, có gia thư của Thái hậu."
"Để xuống đi." Sở Cửu Khuynh hờ hững nói.
Vạn ma ma đặt thư xuống, sau đó cũng lui ra ngoài.
Sở Cửu Khuynh cầm gia thư lên.
Vừa mới cầm thư trên tay, hắn lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
So với mấy bức thư dài nhiều trang trước đây, lá thư này quá nhẹ. Hắn mở thư ra đọc, quả nhiên chỉ có một tờ.
Trên giấy cũng chỉ có một chữ – An.
Chữ viết lạ lẫm, không phải là nét bút của Đình Nguyệt Hy.
Sở Cửu Khuynh nhíu mày nhìn bức thư hơn nửa ngày, sau đó mới gấp gáp ngẩng đầu phân phó Vu Tả: "Đi thăm dò xem Di Hòa viên đã xảy ra chuyện gì."
Thấy hắn thần sắc ngưng trọng, Vu Tả nhận lệnh xong vội vàng cáo lui ra ngoài, khoảng vài khắc sau, đã quay trở về bẩm báo: "Khởi bẩm Bệ hạ, mật thám của chúng ta ở Di Hòa viên gửi thư về, thời gian trước Thái hậu bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường ba ngày, cũng may có lang y khám và chữa bệnh kịp thời, chăm sóc thoả đáng nên bây giờ đã khỏi rồi."
Sở Cửu Khuynh ngẩn người: "Thái hậu bị bệnh?"
Vu Tả: "Hiền phi nương nương ở bên hầu hạ cũng ngã bệnh."
Sắc mặt hắn đại biến, bất ngờ đứng dậy: "Nàng cũng ngã bệnh?"
"Bệ hạ đừng lo lắng, Hiền phi nương nương hiện tại đã khỏi bệnh rồi, hôm nay đã có thể xuống giường được... hơn nữa..." Vu Tả ngập ngừng trong chốc lát: "Long thai trong bụng nương nương cũng an toàn, chữ trên thư khi nãy là nương nương nhờ cung nữ viết thay."
"Ngươi nói cái gì? Nàng mang thai long tự?" Sở Cửu Khuynh nhíu mày nói: "Được bao lâu rồi?"
Trong gia thư của nàng, chưa bao giờ nhắc đến bản thân mình đang có thai.
"Hạ thần nghe mật thám báo lại, long thai đã được sáu tháng rồi."
"Dặn dò bọn họ bảo vệ thật tốt cho Thái hậu và Hiền phi, cả long thai của nàng nữa." Sở Cửu Khuynh nhàn nhạt nói: "Nếu long tự có gì tổn hại, trẫm nhất định chém chết không tha."
"Vâng."
Đương lúc Vu Tả đi ra thì Khinh Trì tiến vào.
"Bệ hạ!" Nét mặt của Khinh Trì vô cùng mừng rỡ, "Chinh di Đại tướng quân cho người về báo, trận chiến với Chu Quốc quân ta đại thắng. Vài ngày nữa đại quân sẽ khải hoàn hồi triều!"
Gương mặt Sở Cửu Khuynh nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ: "Tốt! Ngươi lập tức truyền ý chỉ của trẫm, phân phó Lễ bộ chuẩn bị tiệc tiếp đón tướng sĩ khải hoàn về kinh."
Khinh Trì tiếp đáp lại: "Bệ hạ, Chinh di Đại tướng quân còn nói sẽ mang về một lễ vật."
"Lễ vật?"
"Vâng..." Ánh mắt của Khinh Trì phức tạp nói, "Quốc vương Chu Quốc sau khi treo cờ trắng đầu hàng xong, liền muốn dâng cho Thiên hoàng Thiên Quốc một... lễ vật xinh đẹp."
Hết chương 115.
(*) Bài thơ "Nhất tiễn mai" (一剪梅) của Lý Thanh Chiếu
Bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải đăng tại Thivien.net:
Sen tàn chiếu đẫm hơi thu,
Vén xiêm, lên chiếc cô chu một mình.
Mong chờ thư tự mây xanh,
Nhạn về là lúa trăng thanh đầy lầu.
Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi,
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT