Đình Nguyệt Hy đi đến Ngự Hoa viên, bạch mai ở gần hồ Như Lan đã nở rộ, những bông hoa trắng tinh tựa tuyết, nếu không nhìn kĩ, căn bản sẽ không tài nào phát hiện ra chúng.
Tống Như Quỳnh cười nói: "Nương nương, tuy rằng bạch mai là loại hoa mà Liễu phi yêu thích, nhưng trong trời tuyết này, hai thứ đều màu trắng, rất khó tìm a!"
Đình Nguyệt Hy thân khoác một chiếc áo choàng lông cáo đỏ thật dày, đạp tuyết bước đi, đầy thư thả ung dung,
"Tường giác sổ chi mai,
Lăng hàn độc tự khai.
Dao tri bất thị tuyết,
Vị hữu ám hương lai."(*)
"Ý nương nương là... người nhận biết bạch mai qua mùi hương sao?" Tống Như Quỳnh nghiêng đầu hỏi nàng.
"Cách này là do Miên tỷ tỷ dạy bổn cung..." Đình Nguyệt Hy còn chưa nói dứt câu thì đã có một giọng nói thanh nhẹ khác chen vào.
"Tịnh trang tài năng phấn ngấn tân,
Đãi hiểu phong hồi tán ngọc trần.
Nhược khiển hữu tình ưng trướng vọng,
Dĩ kiêm tàn tuyết hựu kiêm xuân." (**)
Chỉ thấy nữ tử đang bước đến chỗ nàng dáng vẻ vô cùng tao nhã, cung trang trên người cũng không phải dành cho phi tần địa vị cao, nhưng về tuổi tác thì xem ra là lớn hơn nàng không ít.
Nàng ta bước đến trước mặt Đình Nguyệt Hy, cung kính quỳ gối thi lễ: "Thần thiếp chính thất phẩm Văn Quý nhân Thuần Ly điện – Hàm Phúc cung xin tham kiến Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương vạn phúc!"
"Văn Quý nhân xin đừng đa lễ." Tống Như Quỳnh rất tinh ý, nàng tự mình đỡ Văn Quý nhân đứng lên, có thể cho thấy sự tôn trọng của Đình Nguyệt Hy với đối phương.
"Khi nãy là thần thiếp thất lễ, mong Hiền phi nương nương trách phạt." Nhưng Văn Quý nhân ngược lại không đứng dậy, hướng nàng xin tội.
"Bạch mai ở Ngự Hoa viên là của chung, huống hồ chi bài thơ của Văn Quý nhân đọc rất hay, sao có thể gọi là thất lễ?" Đình Nguyệt Hy trưng ra một nụ cười nàng thường dùng để đối nhân xử thế, bỏ qua tội thất lễ của Văn Quý nhân.
"Tạ ơn Hiền phi nương nương." Văn Quý nhân chỉ chừng ngoài đôi mươi, nếu ở thời hiện đại thì mới vào tuổi thanh xuân đẹp nhất, ở thời đại này cũng mới xấp xỉ Mai tần là cùng, song Đình Nguyệt Hy chỉ nhìn một cái đã nhận ra, trong mắt nữ nhân này không hề có một tia sáng, chỉ có đờ đẫn và nhợt nhạt.
Văn Quý nhân đứng lên, nói: "Thần thiếp vốn cho rằng tiết trời lạnh lẽo, huống hồ chi bạch mai còn lẫn trong tuyết khó thấy như vậy, sẽ không có ai tới ngắm nhìn, không ngờ lại làm mất nhã hứng của Hiền phi nương nương."
"Bạch mai lẫn trong tuyết thì vẫn có nét đẹp riêng của nó, Văn Quý nhân là người tao nhã, là bổn cung cắt đứt cảm hứng của tỷ mới phải."
Đình Nguyệt Hy cũng đã từng nghe loáng thoáng về vị Văn Quý nhân này, nàng ta nhập cung cùng lúc với Mai tần nhưng chưa bao giờ được sủng ái, đến nay vẫn còn là thiếu nữ trinh nguyên.
Chỉ trách nữ tử trong hậu cung quá nhiều, Đế vương muốn nhớ về một vị Quý nhân nho nhỏ cũng rất khó.
Huống hồ chi, vị Văn Quý nhân này hoàn toàn không có đặc điểm gì nổi bật, là một nữ tử dung mạo tầm thường, một chút xíu để ghi dấu ấn với người đối diện cũng không có.
"Hiền phi nương nương nhận ra bạch mai cũng có nét đẹp, nương nương mới thật sự là người thanh nhã." Văn Quý nhân đón lấy một cánh hoa bạch mai vừa rơi xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ tịch mịch, giọng nói cũng nhẹ hẫng như gió thoảng mây bay: "Số mệnh của nương nương thật tốt."
Đình Nguyệt Hy ngồi xuống một chiếc ghế đã trải nệm gấm, nhẹ giọng hỏi: "Sao tỷ lại nói như vậy?"
Văn Quý nhân nghe nàng hỏi thế, chỉ cười cười: "Còn không phải sao?" Nàng ta nhìn nàng, trong mắt xuất hiện một tầng ái mộ: "Nương nương nhập cung chưa được nửa năm đã được Bệ hạ chú ý rồi phong làm Canh y, tuy rằng chức vị không cao, nhưng nương nương vẫn có thể ngồi lên vị trí Thường tại sau hai tháng, rồi lần lượt phong Quý nhân, Dung hoa, Tần, Thục nghi, Chiêu nghi, đến bây giờ đã trở thành Hiền phi thân phận cao quý nhất hậu cung chỉ xếp sau Hoàng hậu nương nương, tuy rằng nương nương phải chịu nhiều khổ ải, nhưng chẳng phải đều là trong họa được phúc đó sao?"
"Vậy tại sao khởi điểm của bổn cung là nô tỳ, bổn cung vẫn có thể leo lên đứng đầu tứ phi, còn tỷ khởi điểm là Văn Tài nhân, thân phận tôn quý hơn bổn cung ngày trước rất nhiều, vậy tại sao tỷ không tìm cách có được sủng ái?"
"Thần thiếp là một nữ nhân nhu nhược, ngoài thi ca văn thơ ra thì chẳng biết gì nữa cả, thần thiếp đã nguyện chết già trong Bình An Thành này rồi, cũng không cần tranh sủng gì nữa." Văn Quý nhân chợt cười khổ nói, "Những từ ngữ không tốt như thế này, đáng ra thần thiếp không nên nói trước mặt Hiền phi nương nương mới phải, thần thiếp thất lễ rồi."
Đình Nguyệt Hy ngược lại chỉ cười nhẹ, nói: "Không sao, tỷ muội chúng ta tán gẫu với nhau thôi, có gì mà thất lễ."
Nữ tử trước mặt cười thật đoan trang độ lượng, mang theo vẻ đẹp mê hoặc khó nói nên lời, Văn Quý nhân thoáng run lên trong lòng, phong thái nhường này khó trách có thể giữ được thánh sủng lâu dài như vậy.
Văn Quý nhân vừa muốn tiếp lời, ba tiếng vỗ tay từ nơi nào đó chợt truyền tới.
Thánh giá?
Văn Quý nhân cả kinh, vội vàng đứng dậy, lễ phép quỳ xuống nghênh đón, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng ta nhìn thấy một đôi giày hắc sắc thêu chỉ màu vàng sáng dừng lại ở một chỗ bên trái cách mình không xa.
"Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Đình Nguyệt Hy thủ phục quỳ xuống hành lễ.
Riêng Văn Quý nhân thì đã sợ đến mức nói cũng không nổi.
"Tiết trời lạnh lẽo, sao ái phi lại ở đây? Nhỡ bị nhiễm phong hàn thì sao?" Sở Cửu Khuynh bước đến trước mặt Đình Nguyệt Hy, tự mình đỡ nàng đứng dậy, giọng nói của hắn lúc này thật sự rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Văn Quý nhân cảm thấy dường như không có thực.
"Thần thiếp đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ Bệ hạ coi thiếp như mấy bông hoa xinh đẹp yếu đuối kia?"
"Ái phi có dung mạo như hoa nhưng không có dáng vẻ của hoa, trẫm rất hài lòng."
Thì ra Thiên hoàng cũng có lúc hiền hòa thân thiết đến thế, mà dám nói chuyện thoải mái với hắn như vậy, trong cung liệu có được mấy người đây?
Sở Cửu Khuynh nhìn cành hoa bạch mai bên cạnh nàng, ôn hòa nói: "Nếu như ái phi thích bạch mai, ở chỗ của trẫm có một bức họa cổ vẽ bạch mai, lát nữa trẫm sẽ bảo Vu Tả đưa sang Phượng Thiên cung cho nàng." Hắn cầm lấy đôi bàn tay mềm mại nõn nà trước mắt, hơi lạnh truyền sang khiến hắn thoáng nhíu mày, nhưng không buông ra mà chỉ quay về phía Văn Quý nhân đang khom người đứng một bên, bình thản ban lệnh, "Ngươi lui ra đi, ở đây có Hiền phi hầu hạ trẫm là đủ rồi."
"Thần thiếp xin phép cáo lui." Văn Quý nhân cúi đầu lui ra, đi tới phía sau một hòn non bộ, nàng ta hơi sững lại, nghiêng người liếc nhìn trộm bộ dáng anh tuấn bất phàm của vị Đế vương cao cao tại thượng kia một lần nữa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói khi nãy của Đình Nguyệt Hy.
Văn Quý nhân khẽ nắm chặt tay lại, trong lòng thầm đưa ra quyết định, mà sau này có thể sẽ thay đổi toàn bộ tương lai phía trước của nàng ta.
Đợi Văn Quý nhân đi xa, Sở Cửu Khuynh mới dìu nàng ngồi xuống ghế, nhìn thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, hắn bất giác hỏi: "Nàng đang nhớ đến Liễu phi sao?"
"Bệ hạ?" Sao hắn biết được?
"Chỉ có Liễu phi, mới khiến nàng lưu tâm đến nhường này." Sở Cửu Khuynh giữ chặt lấy tay Đình Nguyệt Hy, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn sâu vào trong mắt nàng, "Huống hồ chi, bạch mai là loài hoa mà Liễu phi thích nhất."
Thì ra, hắn cũng đã từng để tâm đến Triều Nhã Miên.
Chí ít, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ loài hoa mà Triều Nhã Miên thích nhất là bạch mai, thì đó đã là một ân huệ lớn lao rồi.
Nữ nhân hậu cung vốn chỉ là thú tiêu khiển của hắn mà thôi, có hứng thú thì sủng ái hết mực, nhưng khi hắn đã chán ngán rồi, thì đừng có than khóc tại sao Đế vương vô tình.
Nhưng, để hắn nhớ rõ Triều Nhã Miên thích gì, thì rõ ràng địa vị của nàng ấy trong lòng hắn là không hề thấp.
Tuy không thể nói là hắn thích hay yêu nàng ấy, nhưng Đình Nguyệt Hy vẫn hiểu rõ, Sở Cửu Khuynh đối với Triều Nhã Miên là sự trân trọng.
"Bệ hạ, thần thiếp hiện tại muốn xin người một việc." Đình Nguyệt Hy nói lảng sang chuyện khác, nàng nâng ấm trà, rót đầy chén sứ trước mặt Sở Cửu Khuynh, nhu thuận cười: "Thần thiếp vốn xuất thân cung nữ, nên thần thiếp hiểu rõ cung nữ trong cung phải chịu đựng những gì, nay thần thiếp muốn cầu xin Bệ hạ, hãy để các cung nữ phục vụ trong Hoàng cung mười năm thôi, khi họ tròn hai mươi ba tuổi, hãy để họ xuất cung, tự tìm kiếm cho mình những hạnh phúc ở thế giới ngoài kia, đừng gượng ép họ đối diện với lầu son gác tía đến tận tuổi lục tuần, cả đời chỉ có thể kết duyên với thị vệ nơi cung cấm..."
Sở Cửu Khuynh nghe thấy thế, trầm ngâm nâng tách trà lên: "Chuyện ái phi nói, trẫm đương nhiên đã nghĩ qua, trẫm cũng từng bàn chuyện này với Hoàng hậu, nhưng nàng ấy cũng không dám nói thẳng ra như nàng."
"Thần thiếp chỉ là thay cung nữ trong cung suy nghĩ mà thôi." Đình Nguyệt Hy lặng nhìn cánh hoa bạch mai vừa rơi xuống chạm vào làn nước trà lóng lánh, thấp giọng nói: "Nữ tử một khi đã bước chân vào hậu cung, cả đời cũng không được ra khỏi cổng Hoàng cung nửa bước, thần thiếp không muốn những người khác cũng như vậy, cung nữ còn có gia đình, còn có ước vọng, họ còn có tương lai, có tình yêu, hà cớ gì Bệ hạ lại muốn nhốt họ trong cung cấm đến tận tuổi lục tuần? Thả họ đi sớm một chút không tốt sao?"
Như thế liền thu được cái danh hiền đức độ lượng, minh quân sáng suốt, vạn dân kính phục, còn có gì không tốt nữa đây?
"Ái phi nói lời này cũng rất có lý, chỉ là trước đây không có người dám đứng trước mặt trẫm nói ra yêu cầu này, nay có lời này của nàng, trẫm có thể ban thánh chỉ được rồi."
Tống Như Quỳnh quỳ xuống trước mặt hắn, vui vẻ dập đầu tạ ơn: "Nô tỳ thay mặt toàn bộ cung nữ trong Bình An Thành cảm tạ long ân của Bệ hạ!"
...
Ban đêm rét lạnh, nằm trong chăn bông ấm áp luôn dễ chịu hơn bình thường, Đình Nguyệt Hy tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Sở Cửu Khuynh, lẳng lặng nghe tiếng tuyết rơi xao lao, trong phòng an tĩnh lạ thường.
Sở Cửu Khuynh vuốt ve mái tóc màu nâu trà của nữ tử nằm trong lòng mình, động tác này đã thành thói quen mỗi khi hắn ở bên nàng, không gian tĩnh lặng khiến lòng hắn cũng bình an lại, thân là Đế vương, chuyện cần xử lý trên tiền triều mỗi ngày đều không ít, thỉnh thoảng trải nghiệm một chút không khí an tĩnh như thế này cũng là một điều hay.
"Ngày mai, trẫm sẽ thu xếp một ma ma có kinh nghiệm đến chỗ nàng, hầu hạ A Hàn mỗi ngày đến Thái Học viện cùng phu tử học chữ."
Đình Nguyệt Hy kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, "Nhưng... Bệ hạ, Hàn Hàn mới có một tuổi... hay là đợi Hàn Hàn đến ba tuổi mới đi học, có được không?"
Hài tử mới có một tuổi đã bắt đi học, đây chẳng phải ngược đãi trẻ nhỏ, vi phạm nhân quyền nghiêm trọng sao?
Bệ hạ, nếu người ở hiện đại, nhất định sẽ bị tống cổ vào tù bóc lịch a!
Nhưng đáng tiếc cho nàng, đây là cổ đại, và hắn là Đế vương, là người định ra luật pháp ở cái triều đại này.
"Không được." Sở Cửu Khuynh quả quyết lắc đầu, "Khi trẫm hai tuổi đã có thể một tay cầm sách đọc thuộc Luận Ngữ, một tay múa bút viết thư pháp rồi."
Hoàng tự là tương lai của Thiên Quốc, nắm giữ trong tay vận mệnh của cả một quốc gia, trách nhiệm gồng gánh thể diện hoàng gia cùng hàng trăm hàng triệu sinh mệnh dân chúng, sao có thể thư thả được đây?
Cho dù là Công chúa hay Hoàng tử, được cưng chiều hay không, khi được một tuổi đều phải đến Thái Học viện tiếp thu lễ nghĩa giáo huấn của phu tử, hắn cũng không thể vì nàng là sủng phi mà đi làm trái di huấn tổ tông để lại bao đời.
Đình Nguyệt Hy biết không thể lung lay được quyết định của Sở Cửu Khuynh, mặc dù nàng rất thương yêu nhi tử, nhưng cũng không thể làm trái ý phu quân.
"Nếu Bệ hạ đã quyết định, vậy thần thiếp cũng không tiện làm trái thánh ý." Đình Nguyệt Hy khép hờ mắt lại, giọng nói của nàng mỗi lúc càng thêm nhỏ dần, "Hàn Hàn đi học cũng tốt, để cho nó mở mang kiến thức, sau này ít nhất, nó cũng có thể giúp Bệ hạ san sẻ phần nào áp lực triều cương."
Nàng nói đến đây liền dừng hẳn, mệt mỏi đắm chìm vào trong cõi mộng.
Người nằm trong lòng đã ngủ say, Sở Cửu Khuynh gỡ lọn tóc mảnh bám trên trán nàng, vén gọn sang một bên, lọt vào mắt hắn là một gương mặt yên bình chìm trong giấc ngủ, nữ tử này lúc nào cũng biết suy nghĩ cho đại cuộc, không bao giờ làm trái ý hắn. Mặc dù nàng thương con, nhưng vẫn chọn cách tuân mệnh.
Nàng đã xem hắn như phu quân, vậy thì hắn càng không nên phụ lòng nàng mới phải.
Hết chương 111.
(*) Bài thơ "Mai hoa" (梅花) của Vương An Thạch (chữ Hán: 王安石 Wang Anshi; 18/12/1021 – 21/5/1086), tự Giới Phủ (介甫), hiệu Bán Sơn Lão Nhân (半山老人 Banshan Laoren), người ở Phủ Châu, Lâm Xuyên (nay là huyện Đông Hương, tỉnh Giang Tây), là một nhà văn nổi tiếng thời nhà Bắc Tống và cũng là nhà kinh tế, chính trị lỗi lạc trong lịch sử Trung Quốc.
(Nguồn: Wikipedia.org)
Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa đăng tại thivien.net:
Góc tường mấy nhành mai,
Trong rét nở mình ai.
Xa biết không phải tuyết,
Vì hương thoảng đâu đây.
...
(**) Bài thơ "Xuân nhật vịnh mai hoa" (春日詠梅花) của Vương Trinh Bạch (chữ Hán: 王貞白), (875 –?) tự Hữu Đạo (有道), người Vĩnh Phong (永豐), đỗ tiến sĩ năm Càn Ninh thứ 2 (986), đời Đường.
(Nguồn: Zaidap.com)
Bản dịch thơ của Nguyễn Phước Hậu đăng tại thivien.net:
Tuyết trên mai tựa phấn bôi xoa,
Đợi gió sớm xua bụi ngọc ngà.
Nếu quả có tình buồn bã nghĩ,
Tuyết tan cùng lúc tiết xuân qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT