Khi đi ngang Phụng Tiên đường, Đình Nguyệt Hy liền ra lệnh cho cung nhân dừng lại.
Nàng tự mình bước xuống thái trượng, suy nghĩ một lát vẫn là bước vào bên trong.
Thị vệ canh cửa Phụng Tiên đường vừa thấy nàng, lập tức thi lễ: "Chiêu nghi nương nương vạn phúc!"
"Đứng dậy đi." Mắt thấy thị vệ kia đã đứng dậy rồi, nàng mới nói tiếp: "Bổn cung muốn vào trong Phụng Tiên đường thắp hương, hiện tại có được hay không?"
"Nương nương xin cứ tự nhiên." Thị vệ nép người sang một bên, nhường đường để nàng bước vào bên trong.
Phụng Tiên đường là nơi thờ cúng tổ tiên Hoàng thất, bài vị của những vị Thiên hoàng từ thuở sơ khai lập quốc đều được đặt ở đây.
Nếu đi vòng về phía sau, chính là nơi đặt bài vị của những phi tần đã tạ thế qua các triều đại.
Nàng rất nhanh đã tìm được bài vị khắc dòng chữ Liễu phi – Triều Nhã Miên
Đình Nguyệt Hy tự lấy ra một nén hương nhang, chậm rãi đốt dưới ngọn lửa nến mập mờ trong Phụng Tiên đường, khói trắng cứ như vậy từng đợt tỏa ra, ngào ngạt khắp một không gian yên ắng.
"Tỷ tỷ, hôm nay muội vừa được tấn phong làm Chiêu nghi, tháng trước cũng vừa hạ sinh được hài tử, đáng lý ra muội nên đến thăm tỷ sớm hơn mới phải..." Giọng nói của nàng nhẹ lại, phảng phất tựa như sương khói ảo mộng mông lung, "Tỷ tỷ, đến khi tỷ tạ thế rồi, mới được truy phong làm Liễu phi, Tứ hoàng tử mới có thể danh chính ngôn thuận được gọi là Quang Hiến Hoàng Thái tử..."
Đình Nguyệt Hy mang nén hương nhang cắm vào lư hương nhỏ trước bài vị của Triều Nhã Miên, nàng lặng người, khóe mắt lệ nóng trào dâng, "Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ trễ thế này, tỷ có giận muội không?" Lệ châu lặng lẽ rơi xuống, cho dù là đang khóc, cũng không thể làm lưu mờ nét đẹp tựa thiên tiên của nàng, "Phải chi ngày đó muội không giúp đỡ tỷ, để tỷ vào hậu cung, phải chăng bây giờ tương lai của tỷ sẽ đi theo một chiều hướng khác tốt đẹp hơn? Tỷ sẽ không phải tranh đấu, càng không phải nơm nớp lo sợ có người hại hài tử của mình, tỷ tỷ, mọi chuyện tỷ làm cho muội, muội còn chưa một lần báo đáp, ngoài khiến tỷ bị liên lụy ra, thì muội có làm được gì cho tỷ đâu cơ chứ? Muội một lòng muốn vào hậu cung, muốn làm phi tử, muốn có quyền lực, muội ban đầu chính là lợi dụng tỷ, sao tỷ còn đối tốt với muội như thế?"
Dừng một lát, nàng tiếp lời: "Tỷ tỷ, ở trong hậu cung này, phi tần mỹ nữ nào cũng có lý do tranh đấu, Hoàng hậu muốn quyền lực độc tôn, muốn trở thành Thái hậu; phi tần phân vị thấp thì muốn thăng phân vị; phi tần phân vị cao thì lại ao ước ngôi vị Hoàng hậu, còn muội... đến khi tỷ tỷ mất rồi, muội mới biết được, muội sống, muội tranh đấu, không phải chỉ vì bản thân muội muốn có quyền lực tối cao, muốn người khác thần phục dưới chân muội, mà còn vì con của muội, vì những người mà muội trân trọng ở thế giới này."Đình Nguyệt Hy vươn tay, ngón tay thon nhỏ khẽ chạm vào từng nét chữ mạ vàng khắc trên bài vị của Triều Nhã Miên, "Tỷ tỷ nơi suối vàng hãy hảo hảo an ổn sống bên hài tử của mình, muội ở nơi dương gian nhất định sẽ cẩn thận hơn trước, sẽ cố gắng bảo vệ mình trước âm mưu toan tính của đám phi tần mỹ nữ kia, muội sẽ không như năm đó bị bọn họ cho vào tròng đơn giản thế nữa, bởi vì muội biết, nếu như không có Thái hậu cùng Bệ hạ trong cung, căn bản sẽ chẳng còn ai ngoài tỷ đứng ra bảo hộ cho muội nữa..."
Đình Nguyệt Hy cuối cùng vẫn là thu tay lại, kiên cường lau đi nước mắt trên mặt, phục hồi bộ dáng điềm tĩnh lạnh nhạt vốn có, "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tìm ra được kẻ chủ mưu hại chết tỷ cùng Tứ hoàng tử ngày đó, trả lại công đạo cho tỷ! Ở nơi suối vàng, mong tỷ tỷ hãy dõi theo muội, để xem muội trừng trị kẻ mất nhân tính kia như thế nào!"
Nàng nói xong lời này, liền quỳ xuống dập đầu ba lạy trước bài vị của Triều Nhã Miên,sau đó mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi Phụng Tiên đường.
...
Về Phượng Thiên cung chưa được hai canh giờ, Đình Nguyệt Hy sau khi dùng xong điểm tâm trưa còn đang đọc sách trong Thư phòng, vừa ngước mắt nhìn lên cửa sổ đã thấy Tống Như Quỳnh cước bộ vội vàng đi đến, lập tức mở cửa tiến vào.
Nhìn Tống Như Quỳnh vẻ mặt đầy mồ hôi, Đàn Diệp Hương đứng bên cạnh Đình Nguyệt Hy liền nghi hoặc hỏi: "Như tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Đàn Diệp Hương rất hiếm khi thấy Tống Như Quỳnh có bộ dáng hớt ha hớt hải thế này.
Tống Như Quỳnh vội vàng nói: "Nương nương, không tốt! Không tốt rồi! Huệ Quý tần bị rơi xuống nước!"
"Rơi xuống nước?" Đình Nguyệt Hy nghe thấy vậy bèn chậm rãi ngước mặt lên nhìn Tống Như Quỳnh, "Có chuyện gì sao?"
Tống Như Quỳnh gật đầu trả lời, "Nô tỳ chỉ mới nghe mấy cung nữ trong Thái Y Viện nói qua thôi, hôm nay Huệ Quý tần cùng Minh tần đang du ngoạn ở bờ hồ Trầm Bích, bên kia cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên nổi lên tranh chấp, có cung nữ thấy... thấy..."
"Thấy cái gì?"
"Thấy là Minh tần một phen đem Huệ Quý tần đẩy xuống nước!" Tống Như Quỳnh dùng khăn tay Đàn Diệp Hương đưa đến, lau đi một tầng mồ hôi trên trán của mình, "Nương nương, lúc này Huệ Quý tần có nguy cơ sắp sinh non rồi, Hoàng hậu cùng với chủ nhân các cung đều đã đến Vạn Hoa cung chờ đợi tin tức."
Đình Nguyệt Hy nghe xong cũng không có biểu hiện gì quá lớn, nàng thấp giọng phân phó: "Diệp Hương, ngươi theo bổn cung muốn đến thăm Huệ Quý tần một lát."
"Nương nương, người nên thay y phục..." Đàn Diệp Hương thấy Đình Nguyệt Hy chỉ một thân thường phục trắng thuần đơn giản, tóc búi cao cài duy nhất một cây trâm ngọc, liền muốn nhắc nhở nàng trang điểm thay y phục trước khi đi.
Tống Như Quỳnh ngược lại liền ngăn cản Đàn Diệp Hương, cười khanh khách nói: "Ngươi cứ đi theo nương nương đi, rồi sẽ rõ."
Đình Nguyệt Hy hài lòng gật đầu, Đàn Diệp Hương sau đó cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói của Tống Như Quỳnh, trầm mặc đi theo nàng.
Nàng vừa vào trong đại điện Vạn Hoa cung thì đã thấy Hoàng hậu cùng các phi tần khác đều đã có mặt đầy đủ, còn có Minh tần đang quỳ trên mặt đất, gò má tái nhợt như sáp, Hoàng hậu ngồi ở ghế chủ vị, mặt trầm như nước.
Đình Nguyệt Hy nhún người thỉnh an Hoàng hậu, nàng ta phất tay ra hiệu, nàng liền tự giác lui sang một bên, ngồi xuống thảm gấm đã được các cung nhân trải sẵn.
Mà các phi tần phân vị thấp cũng đồng loạt hành lễ với nàng.
"Miễn lễ." Đình Nguyệt Hy miễn thỉnh an cho các nàng xong cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn vào chén trà hoa nhài vừa được dâng lên.
"Bệ hạ giá lâm!"
Sở Cửu Khuynh vừa bước vào, đàn mỹ nhân liền đồng loạt hành lễ, ngay cả Hoàng hậu đang ngồi đoan chính trên ghế chủ vị cũng đứng lên chào, nhường chỗ của mình cho hắn, rồi ngồi xuống vị trí bên dưới.
"Hoàng hậu, Huệ Quý tần thế nào rồi?" Sở Cửu Khuynh nhìn sang Hoàng hậu, lạnh giọng hỏi một câu.
"Hồi bẩm Bệ hạ, Huệ Quý tần rơi xuống hồ Trầm Bích trong Ngự Hoa viên, thai nhi trong bụng có dấu hiện sinh non, hiện tại các bà đỡ cùng y nữ đều được đưa vào phòng sinh phía sau hậu viện, vẫn chưa có tin tức gì."
Ánh mắt hắn không có lấy một tia gợn sóng, đối với Minh tần đang quỳ trên mặt đất lãnh tĩnh liếc nhìn, "Minh tần, ngươi mưu hại long tự cùng Huệ Quý tần, còn có gì để nói?"
Minh tần là nữ nhân vừa được sủng hạnh gần đây, chỉ là dù sao cũng mới được có hai hôm, cũng không thể khiến hắn đổi cách xưng hô thân mật hơn được.
Chức vị vua – tôi thì mãi mãi chỉ có thể là vua – tôi.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Thần thiếp không có, thần thiếp oan uổng! Thần thiếp oan uổng!" Minh tần vẻ mặt tuyệt vọng kêu khóc: "Thần thiếp không có đẩy Huệ Quý tần nương nương! Thật là tự nàng ấy ngã xuống! Thần thiếp oan uổng!"
Còn không chờ Sở Cửu Khuynh nói thêm bất cứ điều gì, Cẩn Dung hoa đột nhiên đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ chỉ trích nói: "Cung nữ thị vệ hầu hạ bên cạnh hồ Trầm Bích đều nhìn thấy là ngươi vươn tay đẩy Huệ tỷ tỷ, ngươi còn muốn nói dối sao?"
Mắt Minh tần oán độc nhìn Cẩn Dung hoa, trên mặt hiện lên một chút giãy dụa, môi khép mở vài cái, chung quy cũng không nói thêm gì được.
Nàng ta chỉ liên tiếp khóc liên tiếp nói là Huệ Quý tần tự mình rơi xuống nước, cùng nàng không có quan hệ gì cả.
Sở Cửu Khuynh bình tĩnh nhìn Minh tần quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lễ, lạnh lùng nói: "Minh tần mưu hại Huệ Quý tần cùng long tự Hoàng thất, nay trẫm thu hồi lại phong hào của ngươi, giáng từ chính ngũ phẩm Tần xuống thành chính bát phẩm Thường tại."
"Bệ hạ! Bệ hạ!!!" Minh tần bỗng điên loạn hô to: "Thần thiếp nói, thần thiếp cái gì cũng đều nói!! Là Thục phi nương nương, là Thục phi nương nương chỉ thị thần thiếp làm như vậy, thần thiếp bất đắc dĩ! Bệ hạ, Bệ hạ, van cầu người tha cho thần thiếp! Tha cho thần thiếp đi!"
"Tiện nhân, dám nói xấu Thục phi nương nương!" Tỳ nữ của Thục phi đứng một bên, lúc này nhất thời không nhịn được liền tiến lên từng bước hướng tới khuôn mặt của Minh tần đánh một cái tát.
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương..." Mắt đẹp của Thục phi hàm chứa nước mắt ủy khuất, nàng ta chậm rãi quỳ gối trước mặt Đế – Hậu: "Huệ Quý tần muội muội rơi xuống nước, thần thiếp cảm thấy đau lòng khôn xiết, nhưng, thỉnh Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương hãy tin tưởng thần thiếp. Việc này thật sự không có liên quan gì đến thần thiếp, thần thiếp... thần thiếp... thần thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch!" Dứt lời, Thục phi đứng dậy hướng lên cột trụ trong chính cung đập tới một cái.
"Thục phi muội muội, muội đang làm cái gì vậy hả?" Vì vị trí Thục phi ngồi ngay cạnh Hoàng hậu nên nàng ta rất nhanh tay liền túm được Thục phi đang muốn 'tự vẫn', Hoàng hậu trầm giọng nói: "Thục phi muội muội ở trong cung bao nhiêu năm rồi, muội là loại người nào, chẳng lẽ bổn cung còn không rõ ràng hay sao?"
"Hoàng hậu nương nương." Thục phi cúi đầu cảm động vô hạn kêu một tiếng, theo sau có thể là bởi vì quá mức kích động nên thân mình mềm nhũn, liền ngã xuống bên chân của Sở Cửu Khuynh, nàng ta thuận thế liền nắm chặt lấy góc áo long bào hắc sắc của hắn, ủy khuất nói: "Bệ hạ, thần thiếp thật sự không có làm chuyện này, người nhất định phải tin tưởng thần thiếp."
"Nương nương..." Lúc này đến phiên tỳ nữ của Thục phi nhào lên đây, nàng ta hét lớn: "Nương nương từ khi vào cung chính là tính tình thiện lương nhất, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giết chết, hôm nay lại bị người ta nói xấu đến như vậy, nương nương đáng thương của nô tỳ a! Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, nương nương của nô tỳ sao có thể chịu được cảnh bị người ta vưu oan giá họa đây?"
Đình Nguyệt Hy thầm lắc đầu, hai chủ tớ bọn họ kẻ xướng người họa cũng thật ăn ý đi?
Tâm tình của Sở Cửu Khuynh lo lắng cho hoàng tự trong bụng của Huệ Quý tần nên vốn dĩ đã không tốt, hắn an ủi Thục phi một câu xong liền ban lệnh cho hai thị vệ lôi Minh tần... à không, Hoà Thường tại ra ngoài.
"Buông ra, buông ra..."Hoà Thường tại nla hét thất thanh chống đối, "Các ngươi, cái đám nô tài này, còn không mau buông bổn cung ra!" Nàng ta kêu lớn, "Bổn cung nói cho các ngươi biết, bổn cung là nữ nhân được Bệ hạ yêu nhất, là nữ nhân tôn quý nhất Thiên Quốc, bổn cung về sau là phải làm Quý phi, làm Hoàng hậu!!! A ha ha ha ha!!!"
Sở Cửu Khuynh cũng không thèm lưu tâm nàng ta hồ ngôn loạn ngữ cái gì, phất tay ban lệnh: "Trước khi đưa về Nguyệt Nhạc cung biệt giam, các ngươi đem nàng ta đến Thận Hình ty lãnh một trăm trượng đi."
Đình Nguyệt Hy hơi nhíu mày, thế này là muốn đánh chết nàng ta sao?
Nhưng quyết định của Đế vương, nàng có muốn chen chân vào cũng không được.
Đình Nguyệt Hy nhìn theo bóng dáng nữ tử bị hai thị vệ cao lớn lôi đi, có chút cảm khái, dù hình dáng mỹ nhân rời đi có muôn vàn xinh đẹp nhưng thật không may, nàng ta lại gặp phải một Đế vương không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Nàng cũng tự mình cảm thấy may mắn, vì nàng được hắn đặt ở trong lòng.
Nếu không, kết cục của nàng sau này, có khi còn thảm hại hơn cả nàng ta.
Sở Cửu Khuynh liếc nhìn một vòng mỹ nữ ở trong chính cung, bất ngờ trong số họ, có ba nữ tử ăn mặc cực kì diêm dúa, khỏi phải nói hắn tức giận thế nào, hoàng tự của hắn đang gặp nguy hiểm, mà các nàng còn có tâm tư trang điểm phấn son?
"Chính tứ phẩm Kính Quý tần, tòng ngũ phẩm Xuân Tiệp dư, chính thất phẩm Lạc Quý nhân vô lễ trước mặt trẫm, lập tức hạ xuống làm tòng cửu phẩm Canh y, giam lại tại Cảnh Nhân cung."
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn ba vị Canh y vừa bị giáng chức đang thất thiểu quỳ trên mặt đất: "Hoàng tự của trẫm gặp nguy hiểm, các nàng lại có tâm tư trang điểm lộng lẫy, thật là một kẻ lạnh lùng vô tình, trong mắt trẫm sao có thể dung thứ cho những kẻ như vậy?" Dứt lời, hắn liền đứng dậy, phất tay áo bỏ đi, không hề nhìn lại một dàn mỹ nữ lần nữa.
"Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ." Các phi tần đồng loạt kính cẩn hành lễ.
Tầm hơn bốn canh giờ sau, Tống thái y tiến vào, sắc mặt ngài thoáng chút khó xử, nhưng vẫn quỳ xuống bẩm báo: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Huệ Quý tần nương nương sinh non, thai nhi thiếu tháng nên vẫn rất ốm yếu, không tiện mang ra ngoài gió lạnh, sau này cần dùng thuốc tốt để điều dưỡng thân thể, nếu không rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của tiểu hoàng tử."
Hoàng hậu nghe xong, thoáng nhíu mày một cái, gật đầu cho phép Tống Thái y lui xuống tận tình chữa trị cho Lục hoàng tử, lại hạ lệnh ban thưởng thêm vài thứ cho Huệ Quý tần.
"Các vị muội muội, cũng trễ lắm rồi, các muội nên hồi cung nghỉ ngơi sớm đi."
Hoàng hậu nói xong lời này, Hồng Nha liền nhanh nhẹn đỡ lấy tay nàng ta, dìu Hoàng hậu ra khỏi đại điện Vạn Hoa cung.
...
Trở về Phượng Thiên cung thì trời đã tối hẳn, ánh trăng treo trên đỉnh đầu vằng vặc chiếu sáng.
Đình Nguyệt Hy tắm rửa thay y phục xong liền sang vi phòng bên cạnh dỗ Sở Khuynh Hàn ngủ, nhìn hảo hài tử của mình ngủ ngoan trong nôi, nàng mỉm cười điểm nhẹ lên cái trán nhỏ của bé, sau đó mới rời khỏi phòng.
Khi đi ngang sân viện, Đình Nguyệt Hy liếc nhìn đến chiếc chum đồng lớn nằm chiễm chệ ở giữa sân, nàng hơi nhíu mày, ngày Thụy Du cung bị cháy, nàng nhớ rõ đám cung nhân đã lấy nước từ bên ngoài để dập lửa, mặc dù trong cung có chum nước...
Nếu đã có chum nước, vào mùa đông cũng sẽ có than củi bên dưới liên tục đốt cháy để làm tan nước bị đóng băng, vậy tại sao đám cung nhân kia lại không dùng đến?
Chẳng lẽ...
...ngày đó có kẻ giở trò trong chum nước? Nên việc cứu hỏa mới chậm trễ, dẫn đến Tứ hoàng tử mới hơn một tuổi đã bỏ mạng?
Nếu phân vị đủ cao, đủ thế lực mua chuộc cung nhân trong Thụy Du cung ngày đó, thì chuyện này rõ ràng có thể thực hiện trót lọt mà không để lại bất kì dấu vết nào.
Đình Nguyệt Hy nắm chặt tay lại, nàng phân phó cung nữ đứng canh trước cửa xem xét mọi chuyện thỏa đáng, rồi mới vào trong tẩm cung để nghỉ ngơi.
Chum nước...
Nhất định có vấn đề!
Hết chương 104.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT