Cố Đông Quân rời đi, Lâm Tuệ San nằm yên không nhúch nhích. Cô không muốn cử động và không có sức để cử động. Toàn bộ cơ thể đau đớn, đau đớn trong xương. Hiện tại, bệnh của cô giống như một gánh nặng, khiến cô như thể bị ngâm trong một bồn axit đặc.
Vài phút sau, Linh Hạo bước vào.
Cảnh tượng trước mặt làm Linh Hạo đứng hình một lúc, anh cho gọi người đàn ông trung niên chuyên đấu giá phụ nữ kia tới. Khi ông ta nhìn thấy Lâm Tuệ San trần như nhộng nằm trên giường, ông ta vô cùng tức giận, vội vội vàng vàng xin lỗi anh:
- "Tôi xin lỗi, xin lỗi Linh Tổng, điều này quá xấu hổ, chúng tôi không mong muốn chuyện này xảy ra, căn phòng rõ ràng đã bị khóa. Chúng tôi chắc chắn sẽ cho ngài một lời giải thích. Xin lỗi, xin lỗi..."
Linh Hạo nhìn người đàn ông đang cúi đầu xin lỗi. Anh không trả lời, lạnh lùng bước ra ngoài. Trong phòng, sau khi Linh Hạo rời khỏi, người đàn ông dẫn Lâm Tuệ San xuống đáy tàu, ông ta dùng roi quất Lâm Tuệ San dữ dội, buộc cô phải mở miệng.
Lâm Tuệ San chịu đựng nỗi đau đớn, khuôn mặt Cố Đông Quân tràn đầy trong suy nghĩ của cô. Cô không ngờ rằng ngay cả khi cô gục ngã đến bước đường này, cô vẫn sẽ bị đánh đòn vì Cố Đông Quân.
Lâm Tuệ San cắn răng nói ra tên của Cố Đông Quân, nhưng người đàn ông không tin điều đó. Ông ta biết rằng Lâm Tuệ San đã từng là Cố phu nhân, nhưng giờ đây cô chỉ là một con chó đề tiên bẩn thỉu. Cô nói cô đã bị Cố Đông Quân chạm vào?.
- "Cô đang nói cái quái quỷ gì vậy? Cô nghĩ cô là ai mà Cố Tổng sẽ chạm vào cô? Là Cố phu nhân - vợ cũ hay là một con điểm không chút giá trị giả bộ thanh cao. Cô cần được điều trị bằng đòn roi như thế này, cô nói ngài Cổ đã chạm vào người cô, đây thực sự là một sự sỉ nhục đối với ngài ấy."
Người đàn ông dừng lại. Đột nhiên ông ta nghĩ về cuộc họp báo mà ông ta thấy trên TV trước đây không lâu, Lâm Tuệ San đã thừa nhận bản thân trước nhiều phương tiện truyền thông rằng cô đã trật bánh lầm đường, vì vậy ông ta tiếp tục nói: - "Một người phụ nữ khốn nạn như cô không tuân theo cách sống chuẩn mực của phụ nữ, ngài Cố nhận ra sự ghê tởm của cô quá muộn. Sau buổi đấu giá, tôi đến phòng để tìm cô, nhưng có vẻ như cô đã nếm thử sự hoan ái kia với một thẳng cặn bã nào đó. Giờ đây lại còn dám đổ lỗi lên đầu ngài Cố! ".
Nghe người đàn ông tổng sỉ vả, cơ thể đầy sẹo của Lâm Tuệ San bắt đầu run rẩy, trái tim nhỏ bé của cô đầy rẫy vết thương, đáng lẽ ra, nó vốn là một trái tim ấm áp, nhưng lúc này, nó lạnh hơn cả đá băng.
Hóa ra trong mắt người khác, cô là một người phụ nữ không tuân theo đạo đức chuẩn mực của phụ nữ, cô không biết xấu hổ.
Bây giờ thậm chí không ai tin rằng cô đang nói sự thật, chỉ vì cô đã từng thừa nhận cái gọi là trật bánh, không ai hiểu được sự thật đằng sau vấn đề này, thay vào đó, họ buộc tội cô, đây là thực tế, đây là cuộc sống.
Thật vậy, trong con mắt của người đàn ông, lời nói của Lâm Tuệ San hoàn toàn giả dối, vì vậy cô lại bị đánh. Trước khi cô bị đánh đến chết, Linh Hạo bước vào.
Linh Hạo mặc một bộ đồ tùy chỉnh thủ công quý phái, không phù hợp với môi trường ảm đạm ở căn phòng tầng đáy tàu du lịch.
Giây phút người đàn ông nhìn thấy Linh Hạo, ông ta hốt hoảng: - "Linh....Linh Tổng, ngài... sao ngài lại đến đây, tôi đang dạy bảo người phụ nữ dâm loạn bất tuân này, cô ta không còn sạch nữa. Tôi sẽ tìm cho ngài một người khác, bất cứ ai ngài thích, ngài cứ thoải mái chọn!"
- "Không, tôi muốn cô ấy".
- "Nhưng cô ta không sạch sẽ."
- "Tôi nói, tôi muốn cô ấy!" - Đôi mắt của Linh Hạo sâu thẳm, cái nhìn hắc ám khiến người đàn ông rùng mình.
Lâm Tuệ San bị đánh bầm tím, cơ thể đau đớn và lạnh lẽo của cô được ôm vào một vòng tay ấm áp. Mí mắt nặng nề mơ hồ mở ra nhìn Linh Hạo.
Linh Hạo thấy người trong vòng tay của anh không tỉnh táo, anh tăng tốc để đưa cô ấy trở lại phòng. Lâm Tuệ San thu mình lại thành một khối ngay khi nằm trên giường lớn, cô run rẩy lạnh lẽo.
Lâm Tuệ San hiện đang trong tình trạng kh-ỏa th-ân. Người phục vụ mang thức ăn vào phải rời mắt và phớt lờ coi như không thấy. Nhưng Linh Hạo không những không để ý mà còn hào phóng nhìn Lâm Tuệ San trốn dưới tấm chăn lụa, may là đã có một vật cản. Lâm Tuệ San - người đầy cảnh giác, nhớ lại chuyện lúc trưa, cô hỏi Linh Hạo: - "Tại sao lại cứu tôi, rõ ràng anh biết tôi không hề trong sạch."
Linh Hạo cười mỉm không trả lời, nhưng thay vào đó, anh hỏi lại cô một câu: - "Có muốn trả thù không?"
Trả thù, đây là những gì Lâm Tuệ San đang nghĩ, mục tiêu là ai, hiển nhiên cô biết.
Lâm Tuệ San suy nghĩ một lúc, nhìn lên đôi mắt phượng hoàng của Linh Hạo, cô im lặng lúc lâu. Thời gian có vẻ như trôi qua hàng thế kỷ. Lâm Tuệ San chậm rãi hỏi: - "Điều kiện của anh là gì?"
Linh Hạo gật đầu vui vẻ: - "Cô Lâm thực sự là một người phụ nữ thông minh, điều kiện rất đơn giản, tôi có thể giúp cô trả thù, nhưng cô chỉ cần giúp tôi hạ gục Cố Đông Quân, thấy sao?"
Gần như không ngần ngại, Lâm Tuệ San hứa hẹn: -"Thỏa thuận".
Ba ngày sau, thoả thuận có hiệu lực, Lâm Tuệ San chuyển tới sống trong một ngôi biệt thự đại dương sang trọng. Linh Hạo nhanh chóng nhập vai người yêu Lâm Tuệ San, anh yêu cầu quản gia sắp xếp một căn phòng thoải mái cho cô, cũng yêu cầu quản gia mua quần áo mới cho cô. Anh cũng nói với Lâm Tuệ San rằng nếu cô có bất kỳ mong muốn gì, cô có thể nói với quản gia.
- "Cô cứ ở đây dưỡng thương và nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Tuệ San nhìn phòng khách cô quạnh, cô ấp úng hỏi: - "Sau đó, sau đó? Chúng ta sẽ làm gì?"
Linh Hạo âu yếm nhìn cô với nụ cười trìu mến: - "Vậy thì chúng ta có thể cho cả thế giới này biết rằng chúng ta đang yêu nhau ".
Lâm Tuệ San không hiểu lắm, Linh Hạo cũng không giải thích nhiều, nhưng cô sẽ sớm hiểu điều đó. Lâm Tuệ San không hỏi nữa, một thỏa thuận ngầm im lặng được hình thành giữa hai người.
Ở biệt thự Cố gia phía bên kia, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Ngô Phương, người vừa mới tắm, mặc một bộ đồ ngủ rất gợi cảm, có một sự quyến rũ không hề nhẹ. Cô ta muốn có một mối quan hệ thân mật với Cố Đông Quân. Dù sao, cả hai đều là vợ chồng.
Mọi thứ ban đầu có vẻ hợp lý, nhưng nửa chừng, Cố Đông Quân đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của Ngô Phương, tâm trí anh hiện lên tất cả khuôn mặt của Lâm Tuệ San, Lâm Tuệ San cầu xin sự thương xót dưới chân anh ta, Lâm Tuệ San khóc dưới anh ta, Lâm Tuệ San, Lâm Tuệ San...
Cố Đông Quân, người bị kích thích bởi những suy nghĩ không thể giải thích này, ngay lập tức rút lui và rời đi, bỏ mặc Ngô Phương, người đang bay trong không trung, bối rối và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cố Đông Quân vẫy tay một cách dứt khoát: - "Uống quá nhiều rượu, đau đầu ".
Tuy nhiên, làm sao Ngô Phương có thể tin Cố Đông Quân vì lý do lừa người này được. Cô ta cho rằng anh có Lâm Tuệ San trong lòng nên không muốn chạm vào cô ta. Ngọn lửa ghen tuông thắp lên nòng súng, thuốc súng nồng nặc xâm nhập vào tận xương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT