Mùa thu đã đi qua, nhường chỗ cho mùa đông, cùng với những cơn gió chuyển mùa tựa như những con dao sắc lẹm khứa vào từng thớ thịt
Hòa trộn với một chút nhớ nhung và một chút tiếc nuối về điều gì đó, tuy cơn gió mùa Đông Bắc ấy tràn về một cách lạnh lẽo, nhưng lại chứa đựng một điều gì đó vô cùng ấm áp và thân thuộc đối với những kẻ cô đơn.
Thế là một mùa thu nữa lại đi, nhường chỗ cho những ngày đông sắp tràn về. Cái lạnh tháng mười chẳng đủ ảm đạm để con người ta phải vấn vương một người nào đó.
Trong tuyết trời lạnh lẽo, bỗng dưng có một cơn mưa tầm tã, như trút nước xuống mọi nẻo đường, như vần vũ, phẫn nộ tấn công mọi thứ cản trở nó và cuốn bay hết những vật ngáng đường. Ở cửa sổ lúc này có một người đang ngồi uống trà và bật một bài nhạc lofi, cô bắt đầu thưởng thức cơn mưa đúng như tâm trạng của bản thân, và người thưởng thức không ai khác ngoài Lãnh Niệm Phương
Và cô ấy thích mưa lắm, có thể nhìn thấy những hạt mưa tí tách rơi xuống hiên nhà, nghe như một bài nhạc vậy, hay nói đúng hơn là một bản nhạc buồn. Mưa đối với Lãnh Niệm Phương nó làm cho mọi thứ trở nên nhạt hòa, còn nỗi nhớ của cô thì cứ dang rộng ra
Lúc này Lãnh Niệm Phương một cô gái mười bảy tuổi, toát lên mình là sự mệt mỏi, sợ hãi cùng với ánh mắt u hoài tràn đầy sự suy tư, được giấu sau lớp kính cận của mình. Cô là một người hướng nội, sợ giao tiếp với thế giới bên ngoài, cuộc sống cô hằng ngày chỉ quanh quẫn trong một vòng lập nhất định
Cô cũng từng là một người hoạt bát sôi nổi, từng có một gia đình đáng mơ ước. Cho đến khi mẹ cô gặp tai nạn rồi qua đời, tận mắt chứng kiến người mẹ mình hết lòng yêu thương nhắm mắt xui tay, cô như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Nhưng chưa là gì khi mẹ mất không lâu bố cô đã lấy thêm một cô vợ kế, từ đó cô có thêm người chị và đứa em trai từ cuộc hôn nhân trước của mẹ kế với người chồng cũ.
Nghĩ đến người bố bạc tình làm cô căm phẫn biết bao nhiêu,nhưng chưa là gì khi lấy vợ kế ông ta đã vướng vào con đường rượu chè cờ bạc. Thường xuyên đánh đập cô, đôi lúc cô muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân khỏi sự đọa đày này.
Nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là quá khứ, người bố rượu chè ấy đã không may mất mạng khi đang lái xe từ quán nhậu về nhà.
Cô không chắc lúc đó mình khóc vì gì, tình mẫu tử chăng? hay khóc vì những năm tháng địa ngục của cô đã kết thúc. Đối với cô hắn không xứng đáng làm chồng, làm cha một chút nào.
Khi tổ chức đám tang cho ông xong, cô và người con gái lớn của mẹ kế là Tân Thùy Minh, cùng với đứa con trai của bà ấy là Tân Kiệt Hào, và cùng mẹ kế dọn ra ngoài ở.
Bọn họ thuê được một căn nhà ở ngoại ô, nó khá xa trường học. Căn nhà ấy chỉ đủ sống và không có nhiều phòng cho lắm, vì thế nên Lãnh Niệm Phương phải ở chung với người chị của mình là Tân Thùy Minh, cả hai thường không nói chuyện nhiều, ở chung nhưng chỉ chào nhau và xem nhau là người lạ. Tân Thùy Minh là một cô gái hướng nội, ít nói nhưng lại thông minh. Cô có thân hình nhỏ nhắn, nói đúng hơn là cô bị suy dinh dưỡng
Mọi thứ như được hồi tưởng lại, một cách đầy đủ nhất có thể
Lúc này trong mạch suy nghĩ của Lãnh Niệm Phương như những dãy liên kết chặt chẽ không thể dứt ra được, bỗng có tiếng mở cửa. Thì ra là chị cô đã về, chị ấy đi học nhưng quên mang ô nên cơ thể ướt như chuột lột. Thấy vậy Lãnh Niệm Phương cất tiếng hỏi thăm
- '' chị có sao không? bị ướt hết rồi, mau thay đồ nhanh đi kẻo bị bệnh đấy ''
Tân Thùy Minh quay qua chỗ của Lãnh Niệm Phương khẽ nói với giọng nói run run, yếu ớt.
- '' chị biết rồi, không phiền em có thể để sẵn phòng tắm cho chị không?''
Như hiểu ý và tiếp thu Lãnh Niệm Phương chỉ nhẹ nhàng gật đầu và bắt đầu chuẩn bị phòng tắm cho cho chị của mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT