Phần 1
Editor +Beta: Anky
Trong cung đang tổ chức một buổi dạ yến để chúc mừng đại quân khải hoàn trở về, thiên hạ thái bình.
Tiểu cung nữ Lục Yêu ngồi dưới gốc cây bạch quả ở trong góc Ngự hoa viên, nhìn ánh trăng ngẩn người —— nàng nhớ mẹ.
Đột nhiên, Lục Yêu nghe được một trận tiếng khóc, đầu tiên là đè nén thút thít, sau đó lại thành gào khóc lên. Tiếng khóc kia rất vang vọng, không giống như của cung nữ, mà giống một thái giám mập mạp.
Lục Yêu nghĩ: Trong cung không cho phép cung nữ thái giám khóc lóc, để tránh điềm xui xẻo, người này không biết sao?
Nàng quyết định đi nhắc nhở con người đang thương tâm này một chút, miễn cho hắn bị người ta bắt gặp, rồi bị đánh đòn, điều đó sẽ khiến hắn khóc nhiều hơn nữa!
Trong cung này người đáng thương không ít, nhưng ai có thể tùy ý mà rơi nước mắt chứ?
Theo thanh âm, nàng tìm được một người nam nhân đang khóc òa trong góc khuất.
Tối nay bầu trời chỉ có một ánh trăng hình lưỡi liềm, người kia lại quỳ sát dưới tàng cây, vừa khóc vừa lấy tay xoa xoa. Lục Yêu không thấy rõ y phục phẩm cấp của hắn, cũng nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy một bóng người cao lớn lù lù ở nơi đó. Nàng nghĩ thầm, người này hẳn là vừa cao vừa tráng kiện, lại khóc lóc như một đứa trẻ, cũng rất đáng thương.
“Ai, ngươi đừng khóc!” Lục Yêu khuyên nhủ.
Tiếng khóc kia hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục khóc lớn lên, thanh âm dường như càng vang dội hơn vừa rồi.
“Này… này…” Lục Yêu gấp đến độ xoa xoa tay, “Ngươi người này sao lại không nghe khuyên bảo chứ? Nếu bị ma ma chưởng sự hoặc công công nghe thấy, ngươi sẽ bị đánh đòn! Đánh rất đau đó!”
Người nọ vẫn không để ý tới nàng, tiếp tục khóc.
Lục Yêu đi hai vòng tại chỗ, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp. Nàng rút khăn tay của mình ra, nhanh chóng gấp thành một khối hình vuông, rồi cầm khăn che lên miệng người nọ.
Nhưng trước khi đụng tới người kia, nàng liền cảm thấy cánh tay đau nhói, theo sau là một trận trời đất quay cuồng, rồi ngã mạnh trên đất. Tiếp đó cổ tay nàng đột nhiên bị siết chặt, chính là bị nắm giữ lại.
Tiếng khóc kia đột ngột im bặt.
Tay Lục Yêu bị nắm mà phát đau. Nàng chớp mắt, phát hiện một tay mình bị tóm chặt, thắt lưng bị một cánh tay cứng rắn đỡ lấy, mặt hướng lên trên, đối diện với ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời kia. Nàng nhìn thấy hình bóng một nam tử da ngăm ngăm dưới ánh trăng.
Lục Yêu hồi thần lại, bất chấp cổ tay mình bị đau, đứng thẳng thân thể, rồi lấy khăn che miệng hắn: “Nếu ngươi thật sự không nhịn được muốn khóc, vậy lấy khăn che miệng khóc đi! Đừng khóc lớn tiếng như vậy, đỡ phải bị người ta bắt gặp mà chịu đòn.”
Người nọ cũng đứng thẳng người, quay đầu đối mặt với bầu trời, nhìn ánh trăng kia đến xuất thần, tùy ý để nàng lấy khăn che miệng hắn.
Lục Yêu phát hiện: Người nọ quả nhiên vừa cao vừa tráng kiện, cao hơn mình một cái đầu, thân thể lại lớn gấp đôi mình.
Dưới ánh trăng mông lung, nàng mơ hồ thấy được rõ ràng hình dáng khuôn mặt hắn. Nhưng ánh mắt sưng đỏ chứa lệ của hắn, phá hỏng cả cảm giác đường nét cương nghị của khuôn mặt.
Một lát sau, Lục Yêu thấy người nọ không khóc nữa, cánh tay mình lại có chút mỏi, liền buông xuống cánh tay che miệng hắn.
“Ngươi không muốn khóc nữa sao?” Nàng hỏi.
Người nọ trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi nàng: “Vừa rồi ngươi tới gần ta, chính là muốn lấy khăn che miệng cho ta khóc?”
Lục Yêu khẽ gật đầu: “Khóc như vậy, mới an toàn.” Trong giọng nói có một chút đắc ý nho nhỏ.
Người nọ cười nhạo vài tiếng, cách một lát lại buồn cười hai tiếng, hỏi: “Ngươi thường xuyên khóc như vậy?” Trong thanh âm lại có chút ý cười nhàn nhạt.
Lục Yêu lại gật đầu, nói đến đúng lý hợp tình: “Cung nữ chỉ có thể khóc như vậy thôi!”
“Thật sự là đáng thương! Khóc cũng không thể tùy ý khóc…” Người nọ thật đồng tình nói, “Vì sao ngươi thường khóc?”
“Ta thường nhớ mẹ ta. Nhớ đến đau lòng, lại nhịn không được muốn khóc.” Lục Yêu chớp mắt, đem ép nước mắt trở về.
Người nọ trầm mặc thật lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi rất muốn gặp mẹ ngươi?”
Lục Yêu khẽ gật đầu, rầu rĩ nhìn mũi giày mình, đế giày cọ trên mặt đất: “Đúng vậy! Nhưng muốn thì có ích lợi gì? Ta vẫn còn chín năm lẻ tám tháng và mười bảy ngày nữa mới đến tuổi xuất cung. Sau khi xuất cung mới có thể nhìn thấy mẹ ta.” Nàng thở dài một tiếng nặng nề, “Cũng không biết thân thể mẹ ta ra sao rồi.”
“Chín năm…” Người nọ nặng nề thốt ra hai chữ này, thì thào nói, “Nhân sinh có bao nhiêu lần chín năm chứ?”
“Là chín năm lẻ tám tháng mười bảy ngày.” Lục Yêu thật nghiêm túc sửa chữa cho hắn, “Ta từng nghe người ta nói: Một ngày không gặp, như cách ba thu. Ngươi tính thiếu mất tám tháng mười bảy ngày, đây là bao nhiêu thu chứ?”
Người nọ sửng sốt, sau đó thấp giọng cười rộ lên: “Nói không sai. Ta tính sót.” Nói xong lại trầm mặc, như đang suy nghĩ tâm sự.
Lục Yêu buồn bực một lát, rồi cong khóe miệng lên, để cho mình có vẻ tươi tỉnh hơn một chút, ngửa đầu nhìn người nọ: “Còn ngươi vì sao khóc vậy?”
“Vì sao ta khóc?” Người nọ rầu rĩ lặp lại một câu, cười tự giễu, rồi trầm mặc tiếp.
Ngay tại lúc Lục Yêu cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, hắn lại đột nhiên nói với giọng nghèn nghẹn: “Ta cũng nhớ mẹ ta! Lúc nhỏ ta thường xuyên bị lạc đường, mỗi lần ta lạc đường, mẹ ta sẽ tìm được ta, mang ta về. Nhưng vừa rồi ta bị lạc đường ở Ngự hoa viên, lại tìm không thấy người mang ta trở về… Ta liền nhớ tới mẹ ta, nghĩ nếu bà còn sống thì tốt biết bao nhiêu! Nhưng bà đã mất, cả nhà ta đều đã mất! Chỉ còn lại một cô hồn dã quỷ là ta, cô độc ở lại trên đời này! Hức hức ~~ ”
Hắn lại bụm mặt khóc lên.
Lục Yêu rất là hảo tâm nói: “Ngươi… Ngươi đừng khóc! Ta mang ngươi trở về nha! Ngươi ở cung viện nào?”
“Ta không ở cung viện nào cả! Ta tiến cung tham gia cung yến, uống hơi nhiều nên đi ra ngoài cho tỉnh rượu, không ngờ bị lạc đường.”
“A, ngươi là đại thần triều đình?” Lục Yêu có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Ta cao lớn uy mãnh như vậy, còn có thể là thái giám trong cung hay sao?”
Lục Yêu bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu: “Cũng đúng nha! Ta chưa thấy qua thái giám nào cao lớn như ngươi vậy.”
Lục Yêu vỗ vỗ váy, nghiêng người hành lễ với người nọ: “Mời đại nhân đi theo nô tì. Nô tì mang ngài trở về Quảng Nhạc điện.” Quảng Nhạc điện chính là cung điện hôm nay tổ chức cung yến.
Người nọ đi theo nàng. Vừa đi vừa nói: “Ta tên Hồng Nha, là Bắc Đẩu đại tướng quân Hoàng thượng khâm phong. Hồng trong sắc hồng, nha trong răng nanh. Họ của ta rất hiếm thấy, tên cũng rất dễ nhớ. Nàng nhớ kỹ chưa?”
Lục Yêu liền nói bản thân đã nhớ kỹ.
Hồng Nha lại hỏi: “Nàng tên là gì? Làm việc ở cung viện nào?”
Lục Yêu liền nói tên của mình, còn nói: “Ta làm việc ở Ngự hoa viên. Phụ trách dọn dẹp Ngự hoa viên.”
Trong giọng nói của Hồng Nha mang theo kinh ngạc, ngữ điệu thoáng cao lên nói: “Thật đúng là hữu duyên! Tên của chúng ta, đúng lúc là một đôi đấy!”
Lục Yêu nghĩ nghĩ, hắn tên Hồng Nha, mình tên Lục Yêu, không phải là một đôi sao? Nàng lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Dọn dẹp Ngự hoa viên vất vả không?” Hồng Nha thân cao chân dài, tuy rằng bước chân chậm rãi, nhưng không hề bị bỏ lại phía sau chút nào.
Lục Yêu khẽ gật đầu: “Có vất vả! Mỗi ngày canh tư phải thức dậy, trước khi các chủ tử ăn sáng phải quét dọn Ngự hoa viên sạch sẽ xong rồi lui ra, tránh cho lúc hoàng thượng hoặc các nương nương đến Ngự hoa viên tản bộ tiêu thực, trong vườn không sạch sẽ, làm bẩn mắt quý nhân.”
“Làm công việc như vậy, phẩm cấp nàng hẳn là không cao nhỉ?”
“Vâng.” Lục Yêu nói rất bình thường, “Ta vụng về, vào cung ba năm cũng vẫn là cung nữ thô sử.”
Nói chuyện phiếm vài câu, cảm giác ngượng ngùng liền phai nhạt. Lục Yêu bắt đầu thấy hiếu kỳ, nhìn lên miệng Hồng Nha, hỏi: “Vì sao tướng quân tên Hồng Nha? Chẳng lẽ trên đời này còn có răng nanh màu đỏ sao?”
Hồng Nha bật cười ra: “Hồng Nha, là chỉ gỗ đàn hương. Có một loại nhạc cụ làm bằng gỗ đàn hương, cũng tên Hồng Nha, được dùng để điều chỉnh tiết tấu âm nhạc.”
“À.” Lục Yêu khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi, vì bản thân hiểu biết nông cạn mà thấy hổ thẹn.
Hồng Nha nhìn nàng một cái, lại nói: “Hồng Nha là một loại nhạc khí, Lục Yêu là một loại vũ đạo. Hai chúng ta, thật sự là tương xứng!”
Lục Yêu lại xấu hổ đỏ mặt. Cúi đầu đi một hồi lâu, mới cảm thấy bản thân hình như bị đùa giỡn, lại có chút tức giận quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hồng Nha nhìn nàng, ý cười trên mặt dần thu lại, đột nhiên nói: “Lục Yêu, năm nay có muốn đến gặp mẹ nàng hay không?”
Lục Yêu sửng sốt, bật cười: “Làm sao có thể? Ta vẫn còn cách tuổi được xuất cung nhiều năm lắm! Ta lại không có công lao gì, Hoàng hậu nương nương sẽ không cho ta ân điển này.”
Hồng Nha cười nói: “Chúng ta đánh cuộc đi! Nếu ta có thể cho nàng được gặp mẹ nàng trong năm nay, nàng gả cho ta được không?”
Chân Lục Yêu lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đất, được Hồng Nha một phen kéo lại.
“Ngài có thể làm ta được gặp mẹ ta năm nay?” Lục Yêu bị tin tức đầu tiên này làm sợ ngây người, lại bị tin tức sau đó làm xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, “Gả… Gả cho ngài?!”
“Đúng!” Hắn nhìn Lục Yêu, trên mặt cười khanh khách, “Nàng có muốn năm nay được gặp mẹ nàng hay không? Về sau cũng có thể thường xuyên gặp?”
Lục Yêu bị hấp dẫn sâu sắc bởi viễn cảnh mà hắn miêu tả, không cần nghĩ ngợi nói: “Muốn! Ta rất muốn!”
“Nếu ta có thể hoàn thành nguyện vọng cho nàng, nàng nguyện ý gả cho ta không?”
“Nguyện ý!” Nàng không chút do dự trả lời, rồi lại chần chờ, “Mà ta lấy chồng hay không, phải gả cho ai, cũng không phải bản thân ta có thể làm chủ.”
Hồng Nha cười đến thập phần nhu hòa: “Chỉ cần nàng nguyện ý là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT