Từ nhỏ tính cách của Thẩm Trị đã trầm tĩnh, dùng cách nói của Thẩm mẹ thì là một ông cụ non, không hề giống anh trai Thẩm Nhương, từ nhỏ đã hoạt bát đến mức người chê chó ghét, không thể ngồi yên tĩnh một chỗ.

Nhưng so với Thẩm Trị, Thẩm Nhương lớn hơn rất nhiều, bên ngoài thì tỏ ra không thích cậu em trai này, nhưng thật ra rất quan tâm đến hắn. Hồi bé vì muốn làm cho cậu em trai này trở nên hoạt bát một chút, nên đã làm một con diều cho hắn, lại còn mang hắn đi thả diều. Thẩm Trị cũng rất thích trò chơi thả diều này, luôn dành thời gian ra bãi cỏ gần đó chơi diều.

Du Âm thường xuyên một mình ngồi dưới tán cây đại thụ ngắm nhìn Thẩm Trị đem con diều thả rất cao, đôi mắt cô hướng theo con diều, tâm hồn cũng từ từ bay theo nó.

Khi đó cô vừa tới Thẩm gia không lâu, vì làm thân với Thẩm Trị thất bại nên luôn giữ khoảng cách với hắn, chỉ có thể ở phía xa nhìn hắn chơi. Lúc thả diều Thẩm Trị vẫn không có biểu hiện vui vẻ, nhưng Du Âm vẫn có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang sung sướng. Cũng vì cảm nhận được người khác vui nên cô cũng vui lây.

Sau đó diều đứt dây, anh trai Thẩm Nhương cũng đã lâu chưa về nhà.

Thẩm mẹ mua lại cho Thẩm Trị rất nhiều con diều khác nhau, Thẩm Trị không nói không thích, nhưng hắn cũng không mang những con diều Thẩm mẹ mua đi thả nữa. Du Âm biết chú Phùng biết làm diều, cô từng thấy chú ấy làm một con diều cho con mình, còn tặng cho cô một con nhưng cô không thả. Nhân lúc chú Phùng đang nghỉ ngơi, muốn hỏi cách làm diều, chú Phùng nói: "Tiểu Âm, con muốn diều, chú Phùng lại làm cho con một cái nữa là được."

Du Âm lắc đầu, "Con muốn tự mình làm, để tặng cho một người bạn."

Chú Phùng cũng không có quá nhiều thời gian, chỉ đơn giản dạy một lần nhưng cô làm quá xấu, sau khi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng làm ra một con diều không đến nỗi nào, hình con bướm, cô còn lấy màu vẽ hoa cánh cho nó.

Cõi lòng cô đầy chờ mong, đem con diều đưa cho Thẩm Trị, nhưng Thẩm Trị chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thẩm Trị, lông mày nhăn lại, hắn nói: "Tôi không cần con diều này!"

Sau đó đem con diều ném xuống đất rồi bỏ đi.

Chuyện này đến bây giờ vẫn luôn tồn tại trong ký ức của Du Âm.

Hai người đối với nhau như thế nào trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng vẫn không trầm mặc không nói ra, Thẩm Trị vẫn như trước kia lãnh lãnh đạm đạm, Du Âm vẫn là tính tình hướng nội. Chỉ có đêm khuya, trong căn phòng nhỏ ấm áp của Du Âm, hai người tuy không nói lời nào, nhưng thân thể lại quấn chặt vào nhau.

Thẩm Trị đối với chuyện này vẫn kiên quyết không làm đến bước cuối cùng, chỉ giới hạn trong ôm hôn, đôi lúc không kìm được thì khẽ vuốt ve, ngoài ra không phát sinh thêm gì nữa.

Tần suất Thẩm Trị ở lại phòng Du Âm ngày càng tăng.

Chiếc diều hình

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play