Bởi vì có Thẩm cha và Thẩm Trị che giấu nên đến bây giờ Thẩm mẹ vẫn chưa biết chuyện Thẩm Nhương gặp tai nạn ở nước ngoài. Bà rất thương Trình Tễ Minh nên đã nhờ Thẩm Trị khuyên bảo hai vợ chồng Thẩm Nhương, không hy vọng họ ly hôn. Dạo này Thẩm Trị toàn ở thành phố G, còn Thẩm cha thì lấy cớ bận rộn mà trả lời qua loa.

"Anh trai con chẳng làm cho mẹ bớt lo được chút nào. Hồi xưa thì ôm Tễ Minh về nói muốn kết hôn làm cho mẹ hết hồn, bây giờ thì lại muốn ly hôn. Lớn già đầu rồi mà không biết vì con mà suy xét, cứ như con nít vậy, chẳng có bóng dáng người cha gì cả."

Về chuyện này, Thẩm Trị có thể nói cho bà nghe một ít tin tốt. Theo ý Thẩm Nhương mà nói thì Trình Vũ Sơ không nhắc tới chuyện ly hôn nữa, dù sao hai người kết hôn đã lâu, tình cảm đối với nhau cũng sâu sắc. Dưới sự dịu dàng của Thẩm Nhương thì thái độ của Trình Vũ Sơ cũng từ từ dịu lại. Thẩm Trị bỏ qua một số chi tiết rồi nói với Thẩm mẹ rằng Trình Vũ Sơ đã sang nước ngoài tìm Thẩm Nhương và có dấu hiệu làm hòa nên anh đến thành phố G chăm sóc cho Trình Tễ Minh. Lúc này Thẩm mẹ mới yên tâm.

Sắp đến tết dương lịch, Thẩm mẹ luôn nhắc Thẩm Trị mang Trình Tễ Minh về nhà ăn tết.

"Nếu các con không muốn về thì mẹ qua đó cũng được. Dù sao mẹ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Thẩm mẹ đã nói vậy, Thẩm Trị không thể không mang Trình Tễ Minh về thành phố H.

Thẩm Trị nói chuyện điện thoại với mẹ không tránh Du Âm, nhưng cô sẽ tự tránh khi anh đang nói. Chờ anh nói chuyện xong thì thấy Du Âm đang đứng ngoài ban công phơi quần áo, dáng vẻ cô vẫn bình thường. Cô không nói nhưng anh biết lòng cô lại suy nghĩ gì nữa rồi.

Vấn đề này không thể xem thường mà bỏ qua nó được.

Thẩm Trị biết rằng cả đời này ngoài anh ra thì người mà Du Âm quan tâm nhất chính là Thẩm mẹ. Xuất thân, định kiến xã hội, lòng mặc cảm sâu thẩm của cô mãi mãi không bằng sự áy náy đối với Thẩm mẹ.

Cô quan tâm mọi người, nhưng khi người khác quan tâm lại cô thì cô sẽ rơi vào tình huống khó xử.

Anh sẽ không để điều này xảy ra.

Thẩm Trị đến ban công phụ cô phơi quần áo, có vài món mà cô đã phơi hơn mười phút chưa xong. Thấy anh bước đến, cô nặn nụ một nụ cười giả vờ không quan tâm.

Anh cầm quần áo trên tay cô, "Tết dương lịch anh sẽ mang Tễ Minh về thành phố H."

"Ừm, em biết rồi."

"Anh không yên tâm để em một mình ở đây."

Du Âm cười cười, "Em lớn rồi, có gì đâu mà không yên tâm?" Ở thành phố G nhiều năm rồi mà cô vẫn chưa gặp chuyện gì lớn đó nha.

Thẩm Trị treo quần áo lên sào rồi ôm lấy eo cô, ánh mắt lưu luyến, "Anh sợ em bỏ đi."

Du Âm nghiêm túc nhìn anh, đem lời đã ấp ủ từ lâu nói ra.

"Thẩm Trị, em nguyện ý tin anh một lần. Em sợ, em cũng không biết mình có thể đối

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play