Trình Tễ Minh nhìn chú của mình rồi nhìn cô giáo Du. Rõ ràng chú trong ảnh chụp với chú của hiện tại rất giống nhau mà, tại sao cô giáo Du lại không nhận ra chú chứ? Chú của cậu nhớ cô giáo Du mà cô lại không nhớ chú.

Cậu bé thật sự không hiểu nổi, chờ đến khi Thẩm Trị đã dẫn cậu đi xa, Trình Tễ Minh mới hiếu kỳ hỏi, "Chú ơi, hình như cô giáo Du không nhớ chú ạ? Hai người bao lâu rồi chưa gặp nhau vậy?"

Thẩm Trị không trả lời thắc mắc của thằng bé, mặt bình thường đã lạnh nay còn lạnh hơn. Trình Tễ Minh cũng không hỏi anh nữa, bộ dáng này của anh khiến thằng bé cảm thấy lạ.

Về đến nhà, Thẩm Trị đặt cơm chiều đến cho tiểu mập mạp ăn rồi thúc giục cậu về phòng làm bài tập, sau đó anh về phòng mình đóng cửa lại.

Trình Tễ Minh ngơ ngác, có chút lo lắng cho Thẩm Trị.

Buổi tối Trình Vũ Sơ gọi videocall về, Trình Tễ Minh nhớ ba mẹ, cứ liên tục hỏi khi nào ba mẹ mới về, Trình Vũ Sơ nói khi nào ba hồi phục thì sẽ bay về liền, chưa thể nói ra thời gian cụ thể được. Trình Tễ Minh tuy không nói gì nhưng Trình Vũ Sơ biết cậu bé đang không vui nên cô cũng dỗ con mấy câu, đợi tâm tình cậu bé tốt hơn một chút mới hỏi, "Tễ Minh, chú con đâu? Ba con muốn nói chuyện với chú."

Trình Tễ Minh ôm ipad sang phòng Thẩm Trị gõ cửa, "Chú ơi, ba cháu muốn nói chuyện với chú."

Đợi thật lâu cửa mới mở, không biết Thẩm Trị vừa mới làm gì, vẻ mặt rất mệt mỏi. Anh cầm lấy ipad rồi đóng cửa lại. Trình Tễ Minh chưa bao giờ thấy chú mình như vậy, theo trong sách nói thì tự đóng cửa nhốt mình lại.

Cậu bé không dám quấy rầy, quyết định tự đi tắm rồi đi ngủ không làm phiền chú nữa.

- --

Du Âm hồn xiêu phách lạc về nhà, cơm cũng không ăn, chỉ nằm dài trên giường. Nhắm mắt lại sẽ xuất hiện cảnh tượng vừa rồi nên cô không dám nhắm mắt. Lúc đầu còn khống chế được, nhưng sau đó cũng vô dụng, cô không thể không nhớ đến cảnh tượng khi nãy, nhớ đến Thẩm Trị, nhớ đến những chuyện cũ.

Chuyện cũ giống như một dây xích khóa chặt những đóa hoa rực rỡ trong nội tâm cô.

Ngày hôm sau Du Âm trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm mắt và sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn không qua mắt được người khác. Cô giáo Hứa ngồi đối diện Du Âm nhìn cô hỏi, "Cô giáo Du, hôm qua cô mất ngủ hả?"

"Đúng vậy."

"Cô còn trẻ, đừng để bản thân bị mất ngủ, trước khi ngủ nên u

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play