Mặc dù Trương Thành không tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong ánh mắt của anh ta cũng đã buông lỏng xuống một chút.
Diệp Du Nhiên thầm vui mừng, tranh thủ chút thời gian quay người lại cầm chặt hai bàn tay đầy nếp nhăn của Viện trưởng Lý, giọng điệu kiên định nói: “Cô à, chuyện đã xảy ra ở cô nhi viện dù sao chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng giải quyết. Điều ưu tiên bây giờ là cô phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng mà sinh thêm bệnh. Hơn nửa vài ngày sau con cũng sẽ quay lại đây.”
Viện trưởng Lý vừa mới trải qua đả kích không nhỏ, nhìn bà giống như đã già thêm một chút, nhưng bà không vì vậy cảm thấy chán chường. Bà nắm tay của Diệp Du Nhiên thật chặt, tươi cười nhìn cô với bộ dáng hiền lành như trước: “Được, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng”. Ngược lại bà có chút ít lo lắng cho Diệp Du Nhiên, bà nhìn xuyên qua Diệp Du Nhiên, nhìn thấy Trương Thành đang đứng nghiêm ở cửa ra vào, lo lắng nói: “Con cũng nên chú ý chăm sóc bản thân, bây giờ cô thấy con cũng đã gầy hơn lúc trước nhiều rồi”.
“Dạ, con sẽ chú ý, cô không cần lo lắng cho con đâu ạ”. Đôi mắt Diệp Du Nhiên bỗng nhiên trở nên ướt át. Đột nhiên nhận được sự quan tâm của cô viện trưởng, những uất ức giấu sâu trong lòng ào ra như thủy triều ập đến. Cô không muốn nói, lại không thể nói, chuyện xảy ra ở cô nhi viện cũng đã làm cô viện trưởng đủ sốt ruột, cô không muốn vì chuyện mình mà làm cô viện trưởng lo lắng thêm nữa. Đi ra đến cửa ra vào cô nhi viện Nắng Mai, cô đã thấy xe ô tô đã đợi cô sẵn. Lúc chuẩn bị lên xe rời đi, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn lại nơi cô đã từng được yêu thương và bảo bọc. Dù năm tháng trôi qua không có ai bỏ công sức ra tu sửa lại nên nhìn đã xuống cấp khá nhiều nhưng cũng không che được một chút sặc sỡ sắc màu của nó. Càng nhìn cô nhi viện, ánh mắt cô càng kiên định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT