Ánh mắt nghiêm nghị sắc bén như đao thương của Diệp Tranh khiến người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt. Diệp Du Nhiên bị ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm, lông mày không khỏi nhíu lại: ”Ngài Diệp, nếu như không có việc gì, có thể xin...... Cảm ơn.”

Cô còn chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng nhiên chuyển hướng lời nói. Bởi vì Diệp Tranh đột nhiên đưa ra một cái khăn tay.

“Trước tiên lau mặt đã.” Âm thanh của Diệp Tranh trầm ấm, dùng từ ngữ ngắn gọn, có cảm giác dứt khoát thuộc về quân đội, lại có cảm giác ưu tú thuộc về nhân tài đứng ở trên cao.

Diệp Du Nhiên không tự chủ được đưa tay nhận lấy chiếc khăn, khăn bằng bông, cảm giác sờ vào rất mềm mại. Màu sắc xanh đen, mang lại cảm giác lạnh lùng lại xa cách.

Cô một bên vừa lau sạch nước trái cây còn sót lại trên mặt, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên vì người đàn ông này không lạnh lùng trầm mặc giống như Lệ Vinh Vũ đã nói, lại ngạc nhiên vì người đàn ông này vậy mà lại luôn mang theo khăn tay bên mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play