Trên đường đến trường, Diệp Du Nhiên gọi điện cho Cảnh Đồng rồi nói rằng cô đang có việc cần nhờ cô ấy giúp đỡ. Sau khi tan học, cô sẽ mời cô ấy đi ăn ở nhà hàng bên cạnh trường.
Cả buổi sáng hôm đó cô đều có tiết học, cũng không có gì đặc biệt xảy ra, ngoại trừ một số lời bàn tán và đàm tiếu sau lưng vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Những loại chuyện như thế này, chỉ cần cô cố xem nhẹ chúng và không để tâm đến chúng thì cô mới có được lợi thế. Ít nhất vì thái độ bình tĩnh của Diệp Du Nhiên trong hai ngày qua, mà những lời bàn tán của mọi người cũng vì thế mà ít dần đi.
Sau khi tan học, Diệp Du Nhiên và Cảnh Đồng một trước một sau đến nhà hàng, hai người gọi một vài món ăn đơn giản. Sau khi trò chuyện một lúc và ăn cũng kha khá no rồi, Diệp Du Nhiên mới hỏi: "Cảnh Đồng, những vật dụng giảng dạy bên học viện của cậu, ví dụ như máy ảnh này kia, có phải mình được phép mượn ra ngoài hay không?"
Cô nhớ rằng năm ngoái khi đang làm dự án cho một bộ môn, tổ biên tập cũng từng kêu mọi người quay lại một đoạn phim ngắn, rồi sau đó tự đem đi edit lại. Lúc đó Cảnh Đồng còn giành được giải nhì bộ môn này. Cũng vì thế mà quan hệ của cô và giáo viên bộ môn này rất là tốt.
Chuyện này Diệp Du Nhiên cũng không biết nhiều, chỉ biết đại khái là dụng cụ mà bọn họ dùng là của nhà trường, nếu thật sự vẫn không được thì hình như vẫn còn chỗ để cho thuê. Cho dù thế nào thì cũng tốt hơn việc cô mở miệng xin Nam Cung Tước mượn tiền.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô suy nghĩ cả đêm, ngủ không ngon giấc thậm chí còn phát sốt.
"Cậu mượn nó để làm gì vậy?" Cảnh Đồng hỏi rồi lại nói thêm một câu: "Cậu đừng hiểu lầm, chí ít thì tớ cũng phải biết được mục đích của cậu mượn nó để làm gì."
Diệp Du Nhiên sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: "Công ty của bố tớ bán máy móc, tính chụp một số ảnh máy móc để đưa lên mạng bán. Dì Trương yêu cầu tớ phải dùng máy ảnh tốt một chút để chụp ảnh."
“Công ty của nhà cậu tiếp tục hoạt động lại rồi sao?” Cảnh Đồng gắp lên một hạt đậu Hà Lan, vờ như không mấy ngạc nhiên hỏi, nhưng ngón tay cầm đũa của cô ta đã sớm bị nắm đến trắng bệch.
Diệp Du Nhiên mím môi đáp: "Có thể xem như là vậy."
"Vậy cậu muốn loại máy ảnh như thế nào? Đã xác định chưa hả? Để tớ còn tiện đi xin phép nhà trường." Ý tứ của câu này là đã chấp nhận giúp đỡ cô mượn rồi.
Tâm trạng vốn không mấy tốt của Diệp Du Nhiên cũng vì thế mà khá hơn một chút, cô nói lời cảm ơn trước: "Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Cảnh Đồng lắc đầu: "Đừng nói như vậy, trước mắt mượn được hay không còn chưa chắc chắn đâu."
"Ừm, tớ biết, nhưng cậu chịu giúp tớ hỏi một tiếng cũng đã quá tốt rồi." Diệp Du Nhiên dừng lại một lúc rồi hỏi: "Máy ảnh đời mới nhất của Leica không biết có không?"
Sắc mặt Cảnh Đồng kỳ quái trong chốc lát, rất nhanh liền bị cô khống chế xuống: "Cậu muốn mượn loại này?"
"Loại này khó mượn lắm hả? Hay là cậu giới thiệu cho tớ một loại nào có thể dễ mượn hơn đi. Mượn ba ngày là đủ rồi. Máy móc trong công ty bố tớ cũng không nhiều lắm." Diệp Du Nhiên dứt khoát từ bỏ ý định mượn Leica. Nhìn ý tứ dì Trương nói, máy ảnh Leica này chắc chắn cũng không rẻ. Cho dù bên nhà trường có đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng kiểm soát rất chặt chẽ.
Cô không thể đòi hỏi Cảnh Đồng quá cao, khiến người ta phải khó xử. Điều này, Diệp Du Nhiên biết rất rõ điều này.
"Mượn thì có thể mượn. Chỉ là máy ảnh Leica đời mới nhất cũng chỉ vừa mới đến trường, chưa dùng quá hai lần, giá tiền cũng khá đắt, khi sử dụng cậu phải hết sức cẩn thận." Cảnh Đồng cười nói: "Hay là cậu đi thương lượng lại với dì mình một lần nữa xem như thế nào?"
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định nói: "Vậy thì cứ lấy cái đó đi, tới lúc đó cậu dạy tớ cách dùng một chút, còn lại thì tớ sẽ tự giải quyết."
Cảnh Đồng ánh mắt lóe lên, sau đó lại nhét thêm một hạt đậu vào miệng mình: "Không khó lắm đâu, trên đó có sách hướng dẫn, cậu đọc một chút liền hiểu ngay. Chỉ là, lần đầu tiên sử dụng thì hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt bằng những người có chuyên môn như chúng tớ." Cô hít một hơi, sau đó lại nói: "Cuối tuần tớ cũng phải đi làm thêm, hay là để tớ tới giúp cậu một tay cũng được."
"Cậu có thể giúp tớ mượn được máy ảnh, là đã giúp tớ một việc lớn lắm rồi." Diệp Du Nhiên cười vô cùng cảm kích, ánh mắt mang theo vẻ biết ơn không tả hết: "Lần này cảm ơn cậu rất nhiều. Lần sau tớ sẽ mời cậu một bữa no nê. Nếu có gì cần tớ giúp đỡ, thì cũng đừng khách sáo với tớ.”
Dễ dàng mượn được máy ảnh như vậy, đối với cô mà nói là một bất ngờ không hề nhỏ tí nào.
“Tớ nhất định sẽ không khách sáo với cậu.” Cảnh Đồng thuận theo nói.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lúc chuẩn bị rời đi thì Hàn Thiên Triết không biết từ đâu đi tới, vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên liền cười nói: "Du Nhiên, ngày mai hội sinh viên tổ chức tiệc khiêu vũ cho các học viện, em đi cùng anh nhé!"
Diệp Du Nhiên từ chối mà không cần suy nghĩ : "Tôi không biết nhảy, anh vẫn nên đi tìm người khác đi."
Hàn Thiên Triết kiên quyết nói: "Em cứ đi với anh, tới lúc đó cũng có thể tự chứng minh cho bản thân."
Tiệc khiêu vũ này thường mỗi năm sẽ tổ chức một lần, mỗi lần tổ chức đều có thể lăng xê nhiều cặp đôi. Nói chung, bữa tiệc khiêu vũ này đều là nam nữ đã hẹn hò. Tất nhiên, những chàng trai chưa có bạn gái cũng có thể tự bắt cặp, nhưng rất ít thấy cô gái nào tự bắt cặp. Dù sao thì trường bọn họ nam sinh vẫn nhiều hơn nữ sinh.
“Không được, tới lúc đó tôi có thể sẽ không tham gia.” Diệp Du Nhiên hiểu ý anh, dù chỉ là bị cả trường hiểu lầm là một đôi, dù cả hai người còn chưa nắm tay nhau bao giờ, như thế thôi cô cũng đã chịu không nổi.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Diệp Du Nhiên gợi ý: "Nếu anh vẫn chưa thích ai đó, thì cũng có thể mời những người thích anh."
Cảnh Đồng sửng sốt, nhưng phát hiện Diệp Du Nhiên hoàn toàn không nhìn về phía mình. Đúng rồi, cô thậm chí còn không biết rằng cô ta thích Hàn Thiên Triết.
“Anh chỉ muốn mời em thôi!” Hàn Thiên Triết ý vị sâu xa nói. Cuộc đối thoại của họ vẫn đang tiếp tục và Hàn Thiên Triết hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.
Trong văn phòng của Nam Cung Tước, bức ảnh được tải lên từ máy tính của anh đang là hình ảnh của ba người bọn họ.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Nam Cung Tước vốn dĩ là nghĩ rằng ngày hôm qua Diệp Du Nhiên có chút là lạ nên đã nhờ những người theo dõi cô chuyển màn hình theo dõi cho anh, nhưng vừa hay lại để anh nghe được Hàn Thiên Triết đang mời Diệp Du Nhiên đến vũ hội.
Anh đâu phải là chưa từng học Đại học, dự tiệc khiêu vũ, ha! Cái từ vừa nghe được là biết ngay có bao nhiêu ý vị trong đấy rồi.
“Chết tiệt!” Nam Cung Tước chửi thầm một tiếng. Người phụ nữ đó khăng khăng muốn đến trường là để gặp Hàn Thiên Triết hay sao? Là muốn tham gia vào bữa tiệc khiêu vũ với anh ta ư?!
Sắc mặt Nam Cung Tước ngay lập tức đen như than, anh bước ngay ra khỏi văn phòng mà chưa kịp tắt máy tính.
Anh gọi điện cho chú Vinh, để nhờ chú lái xe đến con đường đi tới trường đại học N. Tự anh lái chiếc Cayenne yêu thích nhất của mình đến đó, sau đó đổi xe với chú Vinh, liền lập tức lái thẳng đến trường đại học N.
Sau khi dừng xe ở trước cổng, anh ngồi đợi trong xe với vẻ mặt vô cùng u ám.
.........
Về phía Diệp Du Nhiên, sau khi đối phó với Hàn Thiên Triết xong, cuối cùng cũng ra khỏi được nhà hàng, cô liền cảm thấy hơi lạnh sống lưng, như thể có một con thú hoang dại hung dữ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khi cô đi bộ đến nhà ga cạnh trường học để đợi xe buýt, Nam Cung Tước cũng nhìn thấy cô.
Nam Cung Tước cười một cách đầy chế nhạo, sau đó liền khởi động xe, Rolls-Royce chậm rãi lái vào khu đám người đông đúc đó.
“Lên xe.” Nam Cung Tước mở cửa sổ, mặt đen ra lệnh.
“Sao anh lại ở đây?” Diệp Du Nhiên thốt lên, cô rất muốn cho rằng giọng nói mà cô nghe được và chủ nhân của giọng nói đó chỉ là tưởng tượng của chính cô. Nhưng rõ ràng là không phải!
“Lên đi!” Giọng nói của Nam Cung Tước vô cùng lạnh lùng, như thể có thể đi xuyên qua da thịt, chạm tới linh hồn của cô.
Diệp Du Nhiên mím môi, bất lực mở cửa bước vào trong xe, vừa thắt dây an toàn xong, xe lập tức phóng đi.
Cô tin rằng những tin đồn về việc cô được bao nuôi ở trường vừa tạm lắng xuống hai ngày qua chắc chắn sẽ lại dậy sóng, và lần này dưới con mắt của mọi người, có bằng chứng xác thực thì cô.....không còn gì để nói nữa!
Áp suất thấp của Nam Cung Tước tạo thành một trận cuồng phong, dường như anh ta đang vô cùng tức giận, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn ngồi bất động, thậm chí còn hơi xuất thần!
Nam Cung Tước tức giận đến mức đạp thắng phanh trên con đường vắng vẻ, cởi dây an toàn trên người ra, lập tức quay người qua người bên cạnh, đè lên người Diệp Du Nhiên rồi cao cao tại thượng nhìn chằm chằm cô: “Cô không có gì để giải thích cho tôi hay sao?"
Trong đôi mắt đen kịt của anh hiện lên một vài tia máu trông vô cùng tức giận.
Diệp Du Nhiên nhíu mày, không hiểu ý của Nam Cung Tước: "Tôi phải giải thích cho anh cái gì cơ chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT