Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, trong căn phòng không mấy lớn đó chỉ còn lại ba người Diệp Du Nhiên, Hàn Thiên Triết và Cảnh Đồng.

Diệp Du Nhiên thờ ơ nói: "Ngày hôm nay thực sự cảm ơn hai người đã ủng hộ cho tôi. Tôi còn có việc bận, đi trước nhé" .

“Chờ đã!” Hàn Thiên Triết nắm lấy cánh tay cô.

Diệp Du Nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Buông tay tôi ra!” Cô ra sức giãy dụa, mãi đến khi chỗ tay bị Hàn Thiên Triết nắm đến đỏ ửng cả lên thì cô mới thoát ra khỏi tay anh.

Cảnh Đồng tiến lên trên một bước, tỏ rõ sự tồn tại của mình: "Du Nhiên, cậu thật sự muốn từ bỏ vị trí này sao? Hội trưởng Hội học sinh......."

“Cô đi ra ngoài trước đi.” Lời cô còn chưa nói xong, Hàn Thiên Triết đã ngắt lời cô.

Nếu đổi lại là người khác, Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, những lời nói của Hàn Thiên Triết rõ ràng vượt ra ngoài phạm vi của người khác trong lòng cô ta.

Cô do dự một lúc, Diệp Du Nhiên liền lập tức tiếp lời: "Cảnh Đồng, cậu tránh mặt trước đi. Hôm nay có vài vấn đề tớ cần nói rõ ràng với anh ấy."

Cảnh Đồng từ ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn ra được điều gì đó, nỗi bất an trong lòng cô cũng tự nhiên mà biến mất. Cô cầm túi mình lên và rời đi, nhưng ngay sau đó liền cúi thấp người quay trở lại.

Tất nhiên, cảnh tượng này hoàn toàn không bị hai người bên trong phòng họp phát hiện ra.

“Du Nhiên, em định nói gì với anh? ” Hàn Thiên Triết kéo ghế ra và ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Diệp Du Nhiên đứng yên tại chỗ không di chuyển, khoảng cách cách anh không xa lắm, cô nhẹ nhàng nói: "Trong quán bar, anh đã hỏi tôi về vấn đề đó, bây giờ tôi có thể trả lời là không phải."

“Em đang nói dối anh có phải không?” Đôi mắt của Hàn Thiên Triết đột nhiên trừng to, cứ như đang cố gắng tìm kiếm dấu vết nói dối trong mắt cô. Xét cho cùng, trong trường này anh đã gặp qua biết bao nhiêu loại người, tiếp xúc qua với biết bao nhiêu dạng người. Theo kinh nghiệm của anh thì Diệp Du Nhiên tuyệt đối không phải là kiểu người phụ nữ có thể dễ dàng đem lần đầu tiên của mình tùy tiện cho người khác được.

Anh sở dĩ hỏi như vậy là vì muốn xác định rõ ràng.

Diệp Du Nhiên chế nhạo đáp: "Loại chuyện như thế này, tôi có cần phải nói dối anh hay không hả?"

Hàn Thiên Triết nhất thời không nói nên lời, qua một lúc sau mới hỏi: "Vậy người đó là ai hả?"

Diệp Du Nhiên cau mày: “Không phải việc của anh.” Trong đầu cô chỉ xuất hiện hình ảnh thân thể của người đàn ông đó, còn những cái khác đều không nhìn thấy, huống chi là nhìn rõ mặt người đàn ông đó.

Bản thân cô còn không biết người đó là ai. Chưa kể cho dù cô có biết đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói với Hàn Thiên Triết.

“Có phải người đó là Nam Cung Tước phải không?” Hàn Thiên Triết dồn ép hỏi.

Diệp Du Nhiên dứt khoát lắc đầu: "Không phải anh ta, anh đừng có đoán mò nữa."

“Em và anh ta nếu đã không ở bên nhau....” Hàn Thiên Triết dừng lại một lúc khá lâu, ánh mắt lướt qua Diệp Du Nhiên, hơi phân vân trả lời: “Anh có thể không quan tâm, chỉ cần sau này em chỉ ở bên cạnh một mình anh thôi.”

Ngoài cửa ra vào, Cảnh Đồng suýt chút nữa thì đã tự cắn gãy hàm răng trắng của mình.

Diệp Du Nhiên dứt khoát cầm túi xách lên rồi rời đi: "Anh đừng ảo tưởng nữa! Tôi không có một chút cảm giác nào với anh cả!"

Trước khi nói hết, cô đã bước ra tới cửa và vặn nắm tay cầm. Cảnh Đồng nhanh chóng núp vào căn phòng họp bên cạnh.

Tranh thủ buổi chiều không có tiết học, Diệp Du Nhiên trở về nhà một chuyến. Chìa khóa của cô vẫn còn dùng được, nhưng bên trong nhà đã không còn một ai.

Diệp Du Nhiên trực tiếp lên phòng của mình ở lầu hai, một căn phòng trống rỗng, đến cả một chiếc giường cũng không có.

Cô đứng yên tại chỗ sững sờ một hồi lâu mới kịp hồi phục lại tỉnh thần, bấm máy gọi vào số của dì Trương: "Dì Trương, tôi về rồi."

Điện thoại reo hai ba lần thì dì Trương mới nhấc máy di động, bà ta hoảng hốt hét lên: "Con ở nhà đợi dì, dì có chuyện muốn nói với con!"

Trong phòng ngủ không có chỗ để ngồi, Diệp Du Nhiên chỉ có thể đi xuống lầu và ngồi đợi ở phòng khách.

Giọng dì Trương nghe vô cùng gấp gáp, nhưng bà ta lại để cô đợi hơn một tiếng đồng hồ mới chịu quay về. Ban đầu, Diệp Du Nhiên còn có ý định sẽ về trước và quay lại vào hôm sau.

"Dì Trương, đồ đạc trong phòng tôi đâu hết rồi hả?” Cô nhớ mình đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi. Trong đó có những món đồ kỉ niệm từ thời thơ ấu của cô, cũng như một số bộ quần áo và đồ dùng cá nhân này kia.

“Làm sao tao biết đồ mày để đâu được chứ?!” Dì Trương nói một cách sốt ruột và bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Mấy hôm nay dì nghe mọi người nói rằng, nếu máy móc trong công ty của bố mày có thể cho lên mạng bán hàng online, như Alibaba hay Taobao gì đó, thì lượng tiêu thụ sẽ khá là cao, nếu chất lượng của chúng ta tốt, thì khách hàng sẽ còn có khả năng quay lại nữa đấy."

Diệp Du Nhiên mím môi lắng nghe và chỉ đơn giản: "Ừ" một tiếng cho có lệ.

Khi còn học cấp ba, cô đã được tiếp xúc với việc mua sắm trực tuyến qua mạng và cũng từng đề cập vấn đề này với gia đình, nhưng dì Trương vẫn luôn kiên quyết phản đối việc cô tham gia vào công ty. Tới khi lên đại học, cô có cơ hội tham gia khóa học thương mại điện tử, cô lại lần nữa đề cập đến vấn đề này, nhưng dì Trương vẫn tiếp tục kiên quyết phản đối.

Bây giờ, lại bảo rằng nghe người khác đề cập tới. E rằng bà ta đã sớm quên những gì mà cô từng nói lúc đó, thậm chí khi đó còn chẳng thèm nghe cô nói gì, liền kiên quyết phản đối.

Diệp Du Nhiên cảm thấy hơi cay đắng trong lòng, nhưng cô vẫn đưa ra một vài lời nhận xét đơn giản của riêng mình: "Tôi đã từng học qua về việc bán hàng trực tuyến. Ngoài Taobao và Alibaba ra, chúng ta còn có thể sử dụng những trang web khác như........."

"Được rồi!" Dì Trương vẫy tay không nhẫn nại trả lời: "Ai muốn nghe mày nói những thứ này chứ!"

“Vậy thì dì nói đi!” Diệp Du Nhiên thở dài nói. Ngay từ đầu cô đã không thoải mái khi nhìn thấy căn phòng ngủ của mình rồi, bây giờ lại bị bà ta thét lên, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt cô cũng hoàn toàn biến mất.

Dì Trương dựa người vào sô pha, vừa cười vừa nói: "Trước hết phải chụp hình lại toàn bộ máy móc trước đã, sau đó mới đưa chúng lên mạng. Chất lượng ảnh chụp phải thật tốt, không được chênh lệch màu sắc quá nhiều."- đọc và nghe truyện trên app TYT

Diệp Du Nhiên gật đầu: “Ừ!” một cái, trông không mấy nhiệt tình.

Dì Trương trước giờ vẫn luôn tỏ vẻ không nhẫn nại với cô, trừ khi có việc cần nhờ vả cô.

Diệp Du Nhiên rất muốn xoay người rời đi, nhưng chỉ cần cô rời đi một lần này, dì Trương có thể sẽ đem chuyện này ra cằn nhằn ít nhất mười năm!

Chỉ đành nghe dì Trương tiếp tục nói: "Hoàn cảnh bây giờ của chúng ta, muốn mua một cái máy kỹ thuật số tốt một chút cũng vô cùng khó khăn, con có thể đi mượn tiền Nam Cung Tước, có tiền là mua được máy ảnh rồi."

Vẻ mặt Diệp Du Nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: “Lần trước dì không phải đã đòi năm mươi vạn rồi sao?” Cho dù khi đó cô không phải trả cái giá gì quá đắt, nhưng hành vi đem con gái đi bán lấy tiền này của dì Trương khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ.

Tổn thương mà cô phải chịu còn nghiêm trọng hơn năm mươi vạn lần đó nữa, nhưng cô cũng chỉ có thể cố chấp đem sự tủi thân đó chôn sâu vào trong trái tim mình.

Bây giờ, dì Trương còn muốn đòi thêm tiền nữa, Diệp Du Nhiên gần như muốn phát điên!

"Đừng quên, nhớ đòi tiền mặt.” Lời nói của cô và bà ta gần như phát ra cùng một lúc, nhưng bà ta vẫn nghe thấy lời cô nói, lập tức trợn to mắt ngoác mồm nói: "Mày còn dám nói! Tao còn chưa tính sổ với mày đấy!"

Diệp Du Nhiên có phần hơi khó hiểu, nhưng trong lòng càng bức xúc: “Tìm tôi tính sổ sao?” Lần đó bà ta chẳng khác nào đem cô đi bán để lấy năm trăm vạn đó, bây giờ lại còn dám tìm cô để tính sổ hay sao?

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng buồn bực, giữa lông mày cô hiện lên vẻ mệt mỏi đồng thời sắc mặt cô cũng ảm đạm đi rất nhiều.

Dì Trương hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục mắng: "Nếu không phải mày nói xấu sau lưng chúng tao, làm sao Nam Cung Tước lại có thể đóng băng tờ ngân phiếu năm mươi vạn đó chứ?! Tao cũng không phải đến mức đi đánh mạt chược mà không dám đặt cược!"

Diệp Du Nhiên vô cùng ngạc nhiên khi nghe tin tờ chi phiếu đã bị đóng băng. Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, cô cũng chỉ cười mỉa.

“Dì Trương, chuyện này tôi không quản được. Lời của tôi cũng không có trọng lượng đến mức ảnh hưởng được suy nghĩ của Nam Cung Tước , tôi cũng không còn cách nào khác." Diệp Du Nhiên lạnh lùng trả lời.

Diệp Du Nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng đau nhói, như thể bị ai đó cầm con dao sắc bén đâm hết lần này đến lần khác!

Tuy nhiên, dì Trương cũng sẽ không vì lời nói này của cô mà bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

"Đồ chết tiệt, tao và ba mày uổng công nuôi mày lớn như vậy! Bây giờ công ty ba mày đang gặp khó khăn, không dễ gì mới có thể quay trở lại muốn phát triển bằng cách bán hàng online, mày lại không chịu ủng hộ, đây là muốn ăn cháo đá bát à?!" Dì Trương bấu chặt tay cô rồi hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play