Y tá đẩy cô tới sân, đó là một bãi cỏ rộng, phong cảnh rất đẹp nhưng rất ít người, có vẻ hơi hoang vắng, cô kéo chăn lên đùi, dường như Diệp Du Nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhưng y tá lập tức nhận ra: "Cô Diệp, cô thấy lạnh đúng không?"
Cô vô thức gật đầu, y tá đẩy xe lăn của cô đến dưới một gốc cây rồi nói: "Cô đợi chút, tôi sẽ mang thêm quần áo đến cho cô."
Về phần tại sao cô ấy lại yên tâm để Diệp Du Nhiên ở đây một mình, thật ra cô ấy không cần nghĩ cũng hiểu, với tình hình hiện tại của Diệp Du Nhiên thì dù có mở rộng cửa để cô thoát ra ngoài, cô cũng không thể chạy thoát được.
Nếu một người thậm chí còn không có khả năng tự chăm sóc mình thì sao có thể bỏ chạy được kia chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT