Đặt chiếc đĩa xuống bàn, Nam Cung Tước nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy và sắc bén như bầu trời đêm đầy sao: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra, tôi không thích quanh co.”

Trên thương trường không thiếu những việc giả dối, anh không muốn khi sống chung với cô còn phải suy đoán cô đang nghĩ gì.

Về lý do tại sao, giám đốc Nam Cung vẫn chưa nghĩ ra.

Diệp Du Nhiên vân vê góc quần áo của mình, đôi mắt cô vẫn trong sáng thuần khiết như ngày đầu gặp gỡ. Cô có chút kiềm chế mà hào phóng nói với Nam Cung Tước: “Mấy ngày nay tôi đã rút ngắn thời gian dọn dẹp lại trong vòng ba giờ. Nếu anh cần tôi có thể nấu luôn ba bữa ăn, vì vậy…”

Nam Cung Tước nhướng mày, suy nghĩ một lát liền đoán được mục đích của cô, anh tự tin nói: “Cô muốn quay lại trường học.”

Diệp Du Nhiên nói một cách bình tĩnh và chắc chắn: “Đúng vậy, tôi muốn trở lại trường học.” Mấy ngày nay, cô vẫn không quên được một ngày thực tập ở tập đoàn Nam Cung. Mặc dù cô đã bỏ ra rất nhiều tâm sức nhưng vẫn bị Nam Cung Tước dễ dàng chỉ ra sai sót.

Trước đây, cô ấy nghĩ rằng thành tích học tập của mình đã thuộc top đầu ở trường. Bây giờ, cô cảm thấy hóa ra bản thân vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi!

Nam Cung Tước không bỏ qua tinh thần chiến đấu trong đôi mắt sáng như lửa và động lòng người của cô, anh ngưỡng mộ một lúc. Khi Diệp Du Nhiên bắt đầu do dự, anh bình tĩnh nói: “Tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô chuyển về đây sống là được.”

“Tôi sẽ quay lại đây sống.” Diệp Du Nhiên thờ ơ nói. Cho dù không nói ra, anh ta cũng sẽ tự mình làm. Rốt cuộc cô phải làm nhiều việc như vậy trong biệt thự, nếu ở ký túc xá của trường, cô sẽ không thể hoàn thành được.

Khóe miệng Nam Cung Tước hiện lên một nụ cười mỉa: “Tôi nói là cô chuyển về phòng ngủ đi.”

Diệp Du Nhiên ngạc nhiên, sau đó lâm vào do dự và đấu tranh, đây lần đầu tiên cô không từ chối ngay vì mong muốn quay lại học quá mạnh mẽ!

Đôi môi cô mím lại, trắng đỏ như cánh hoa đào thiêu đốt, như mời gọi người đến nếm thử.

Hầu kết gợi cảm của Nam Cung Tước lên xuống, cơ thể anh đột nhiên nghiêng đi, đôi môi khẽ mở ra bắt lấy môi cô, cẩn thận nhấm nháp.

Cơ thể Diệp Du Nhiên run lên, ý thức của cô lập tức thoát khỏi suy nghĩ miên man. Cô chống tay ra từ chối nhưng bị Nam Cung Tước khóa chặt hai tay trước ngực.

Đầu lưỡi mạnh mẽ và linh hoạt của Nam Cung Tước lướt qua răng cô, trêu chọc qua lại ...

Môi và lưỡi đan vào nhau, đấu tranh trong đôi mắt trong veo của Diệp Du Nhiên dần lắng xuống, một màn sương mù ẩm ướt hiện ra.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Cô bắt đầu thở dốc, khi cảm giác ngột ngạt lan tràn vào não thì cô chợt bừng tỉnh! Cô không có sức giãy giụa, không tìm được cách nào khác liền đập lên tay Nam Cung Tước một cái.

Trong lúc đó, đường cong và nhiệt độ của người đàn ông từ bàn tay truyền đến khiến làn da vốn trắng nõn của cô trở nên ửng hồng hơn.

Khi Diệp Du Nhiên nghĩ rằng cô sẽ chết do nghẹt thở, Nam Cung Tước cuối cùng cũng chịu buông cô ra. Cô thở một cách nặng nhọc để xoa dịu trái tim đang đập mạnh như trống vỗ liên hồi.

Các tế bào trong cơ thể Nam Cung Tước vẫn đang làm ầm ĩ đòi hỏi anh đem người trước mặt ăn đến xương cốt không còn mới dừng lại.

Tuy nhiên, anh lại cau mày nhìn chằm chằm vào bàn tay của Diệp Du Nhiên

Bàn tay vẫn thon thả, làn da trên mu bàn tay trắng nõn tinh xảo, móng tay tròn, hồng hào, khỏe đẹp. Tuy nhiên, trong lòng bàn tay của cô lại có rất nhiều vết chai sạn, đặc biệt là gần khớp xương, cảm giác trực tiếp truyền đến anh thông qua tiếp xúc giữa hai người.

Diệp Du Nhiên lo lắng anh sẽ tiếp tục, sau khi lấy lại bình tĩnh liền vội vàng đẩy anh ra, cố gắng tránh xa. Nam Cung Tước buông cánh tay cô.

Giọng anh có chút mất tự nhiên: “Cô đi học về sẽ làm ba bữa cơm, việc dọn dẹp cứ để cho thím La làm.”

Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh: “Tôi thật sự có thể đi học mà không cần dọn dẹp?”

Nam Cung Tước hất cằm: “Cô chỉ cần dọn về phòng ngủ của tôi, những thứ này đều không cần.”

“Nếu anh không chạm vào tôi, thỏa thuận này còn cân nhắc sao?” Diệp Du Nhiên nghi ngờ hỏi, trong mắt cô hiện lên tia sáng.

Nếu Nam Cung Tước không ép cô làm bất cứ điều gì thì việc chuyển về phòng ngủ không phải là điều không thể. Coi như tình mẹ của cô tràn trề, xót thương đứa con lớn mồ côi mẹ từ nhỏ.

“Tôi sẽ không chạm vào cô.” Nam Cung Tước khẳng định, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại tạo cho người ta sự tin tưởng rất lớn.

Nếu anh muốn người phụ nữ này, chỉ cần mở miệng, trực tiếp…Cô rõ ràng vô cùng nhạy cảm, lại còn phù hợp với anh như thế, anh cơ bản không cần phải làm gì cả.

Ánh mắt của Nam Cung Tước hơi lóe lên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt anh càng thêm đáng tin.

Phòng bị của Diệp Du Nhiên lập tức tiêu tan: “Như vậy là tốt rồi.” Chỉ cần anh ta không chạm đến cô, không phải chỉ là nằm chung trên một chiếc giường thôi sao? Trước đây, cũng không phải cô chưa từng nằm qua.

Cô tự an ủi mình trong lòng. Chỉ cần thả lỏng điểm mấu chốt một chút, chính mình sẽ ngày càng tiến gần hơn đến đích.

Nam Cung Tước nhận được sự đồng ý của cô liền ngay lập tức ôm cô trở lại phòng ngủ trên tầng hai.

Thân thể Diệp Du Nhiên đột nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, bị anh bế như một công chúa, cô kêu lên một tiếng: “A, anh buông tôi ra, tôi sẽ tự đi!” Cô vừa vùng vẫy vừa nói, cố gắng dùng sức mình nhảy xuống.

Nam Cung Tước khịt mũi, giọng nói lập tức trở nên khàn khàn, hứng thú không thể kìm nén mà hiện ra: “Đừng nhúc nhích.”

Diệp Du Nhiên giật mình, cảm nhận một số thay đổi trên cơ thể cả hai, cô sững sờ sợ hãi, thậm chí trong tiềm thức còn thở chậm lại: “Anh thả tôi xuống!” Đặt cô xuống, cả hai người đều sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Nam Cung Tước siết chặt ngón tay: “Yên lặng, nếu không tối nay tôi sẽ chăm sóc cô tận tình chu đáo.” Anh còn nhấn mạnh vào bốn chữ "tận tình chu đáo".

Diệp Du Nhiên không dám nói gì nữa, bị anh ném lên trên giường trong phòng ngủ. Cô nhìn Nam Cung Tước đi vào phòng tắm liền lập tức đến phòng ngủ khác tắm rửa, sau đó nhanh chóng quay trở lại gói ghém bản thân thật chặt trong chăn.

Khi Nam Cung Tước từ trong phòng tắm đi ra đã hơn nửa giờ đồng hồ sau, anh nhìn thấy cô chỉ lộ ra một cái đầu giơ đôi mắt to căng thẳng nhìn anh, trong lúc vô tình hiện lên một tia ủy khuất, ánh mắt anh liền tối sầm lại.

“Ngủ đi.” Anh nằm xuống bên ngoài nhưng Diệp Du Nhiên vẫn không dám cử động. Người phụ nữ này đã nằm sát cạnh bức tường, thật kỳ lạ khi cô ấy có thể thu mình lại như thế!

“Được rồi, chúng ta ai cũng không được động chạm đến nhau.” Diệp Du Nhiên nói, duỗi tay vẽ một đường thẳng giữa hai người, sau đó vội vàng rút lại.

Đây là mẫu giường king size, khoảng cách hiện tại giữa hai người có thể nằm thêm hai người nữa cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, khi Diệp Du Nhiên chìm vào giấc ngủ, cô đã vô thức tìm theo nguồn nhiệt mà lăn vào vòng tay của Nam Cung Tước.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Nam Cung Tước đột nhiên mở ra, sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao lúc nửa đêm, anh điều chỉnh tư thế của hai người sao cho thoải mái hơn trước khi nhắm mắt lại, hơi thở cũng dần trở nên chậm rãi.



Đại học N.

Vài ngày trôi qua, số lượng người bàn tán về tin tức Hội trưởng hội sinh viên của trường bị người khác bao nuôi đã giảm xuống rõ rệt. Trong thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay, vì có quá nhiều thứ đáng phải quan tâm nên chuyện bao nuôi dù có xảy ra xung quanh cũng nhanh chóng bị mọi người lãng quên.

Tuy nhiên, sự im lặng này chỉ là tạm thời.

Khi nhân vật chính là Diệp Du Nhiên trở lại, những cuộc tranh luận đó đã bùng phát lên một tầm cao mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play