Thật ra mặc dù nhìn anh luôn luôn có bổ dạng không tim không phổi như vậy, nhưng anh cũng không ngốc, thậm chí còn khôn khéo hơn so với người bình thường, thái độ của bọn họ, cách bọn họ làm, đã cho anh một nấc thang đi xuống, nên anh đã hiểu rõ ràng, thật sự buông tay.

Thật ra Dương Kiều cũng không nói đúng, thậm chí ngay cả tư cách miễn cưỡng anh cũng chưa từng có…

Dương kiều giống như hoàn toàn không để ý tới bầu không khí kỳ quái giữa Lệ Vinh Vũ và Nam Cung Tước, vừa cười vừa nói: “Tôi nói này, mọi người nên chú ý một chút đi, thế này là mang thương tích lên chiến trường rồi, cẩn thận cánh tay này lại bị bỏ đi tại đây đấy, đến lúc đó cậu coi như là được nhiều hơn mất đó, dù sao ngày mai cũng sẽ cử hành hôn lễ, sau này toàn bộ người Du Nhiên đều là của cậu, cậu nói xem cậu còn gấp gáp cái gì? Có phải không?”

“Hừ!” Nam Cung Tước hừ một tiếng, khi quay quay đầu về phía Diệp Du Nhiên lại lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Em đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play