Nam Cung Tước mỉm cười sờ sờ đầu bé, bé còn nhỏ mà đã có thể nghĩ và nói ra lý do như này đã là quá đủ rồi.

Ngày hôm sau, Nam Cung Tước bảo Trương Thành làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa Nam Cung Ngự và Diệp Du Nhiên cùng nhau trở về biệt thự. Tình trạng hiện tại của bọn họ thích hợp với việc ở nhà dưỡng bệnh hơn là ở bệnh viện, thế nên họ chọn xuất viện.

Suốt quãng thời gian đi đường, Nam Cung Ngự đều nói chuyện không ngơi nghỉ với Diệp Du Nhiên, hai người chơi đến nỗi chẳng còn biết gì về trời trăng mây gió. Thậm chí họ còn quên mất sự tồn tại của Nam Cung Tước. Anh thật sự chẳng biết nói gì với khẩu vị của con trai mình. Thế nên ngoại trừ khuôn mặt lạnh thì anh cũng chẳng có phản ứng gì khác.

Sau khi trở về, Nam Cung Tước vì đi đứng không tiện nên quyết định vào ở gian phòng khách tầng dưới nơi Diệp Du Nhiên đã từng ở. Vốn dĩ anh định ở chung phòng với Diệp Du Nhiên, nhưng có bé Nam Cung Ngự ở đây, Diệp Du Nhiên có chết cũng không chịu. Cuối cùng Nam Cung Tước không còn cách nào khách chỉ có thể để Diệp Du Nhiên ngủ cùng với Nam Cung Ngự ở phòng ngủ chính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play