Nam Cung Tước đưa mắt nhìn thoáng qua, đó không phải là thứ lúc trước bị anh nhìn nhầm là quả trứng gà à? Sao cô có thể nhìn ra đó là mặt trời vậy? Nhưng hình như bức vẽ lần này đúng là có tiến bộ, bé đã biết dùng bút sáp màu sắc rực rỡ để vẽ rồi.
Ánh mắt Nam Cung Ngự lòe lòe tỏa sáng, hình như đây là lần đầu tiên có người nhìn ra được tranh của bé vẽ cái gì. Bé có chút ngại ngùng hỏi: “Thật không ạ? Dì xinh đẹp rất thích nó sao?”
Diệp Du Nhiên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Ngự, chân thành nói: “Đương nhiên là rất thích rồi! Dì xinh đẹp rất thích nó luôn đó!”
Nam Cung Ngự cười hì hì, hai mắt đều híp thành một đường thẳng. Nam Cung Tước có chút ghen tị, anh tặng cô nhiều đồ như vậy mà cô lại chẳng để vào mắt, cũng không chịu dùng chúng. Nhưng tên nhóc kia chỉ đưa mỗi một bức vẽ vô cùng đơn giản lại có thể khiến cô vui vẻ như vậy, thật đúng là phân biệt đối xử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT