Chương 347

Theo ông ta thấy, đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, con trai mình lại có mặt mũi đòi thêm một tháng nữa.

Ông ta giễu cợt nói: “Có cần bố cho con thêm nửa năm luôn không?”.

Dù anh ta có ngu xuẩn đến mức nào cũng có thể nghe ra hàm ý chân chính trong lời nói của Mã Đằng Vân.

Mã Phi Thiên im lặng cúi đầu, áy náy trả lời: “Con biết rồi thưa bố”.

“Mau cút đi cho bố!”.

“Vâng!”.

Nhà họ Trần luôn là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Mã trên phương diện thương nghiệp. Mấy năm trước luôn là nhà họ Mã áp đảo nhà họ Trần khiến họ không thể phản kháng.

Mặc dù người ngoài nhìn vào cho rằng hai công ty bọn họ ở thế cân bằng, nhưng Mã Đằng Vân lại không muốn thừa nhận chuyện này. Theo ông ta thấy, đó là sự sỉ nhục của người khác đối với mình.

Trong lòng Mã Đằng Vân, nhà họ Trần hoàn toàn không có tư cách so sánh với bọn họ.

Nhưng đến năm ngoái, nhà họ Trần nghiên cứu ra được một sản phẩm mới khá tốt. Hơn nữa, trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh phần lớn thị trường, khiến bọn họ chịu sự uy hiếp cực lớn.

Ban đầu Mã Đằng Vân muốn thông qua thủ đoạn bình thường cạnh tranh với bên kia, giành lại thị phần vốn thuộc về bọn họ. Thế nhưng ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Trần Thiên Hà, dù Mã Đằng Vân có làm thế nào, kết quả cuối cùng vẫn không khác gì nhau.

Trong tình huống bất đắc dĩ, Mã Đằng Vân chỉ đành thực hiện kế hoạch hèn hạ này.

Vào một buổi tối hai tháng trước, Mã Đằng Vân mua chuộc mấy chục tên sát thủ lẻn vào nhà họ Trần. Số sát thủ đó đều đã được huấn luyện bài bản, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, hơn nữa tố chất tâm lý rất tốt.

Vệ sĩ dưới trướng Trần Thiên Hà vốn đã ít, cộng thêm đội ngũ Mã Đằng Vân lựa chọn đều là tinh nhuệ. Tối hôm đó, cả nhà họ Trần mấy chục mạng người đều bị giết chết, chấn động cả tỉnh Thiên Hải.

Sự kiện này nhanh chóng được đăng trên trang nhất các tờ báo lớn, thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân.

Lúc đó, Mã Đằng Vân đã dặn dò sát thủ không được sát hại Trần Tiểu Điệp.

Mặc dù bây giờ ông ta đã năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng ở phương diện nào đó vẫn có nhu cầu mạnh mẽ. Chỉ một cái liếc mắt Trần Tiểu Điệp đã làm dấy lên dục vọng mãnh liệt của ông ta.

Nhưng cuối cùng Trần Tiểu Điệp đã chạy trốn. Chuyện này khiến Mã Đằng Vân rất tức giận. Mấy tháng nay, ông ta luôn sai Mã Phi Thiên tìm kiếm Trần Tiểu Điệp.

Ông ta rất muốn để Trần Tiểu Điệp sinh con cho mình. Mã Phi Thiên hơi ngu ngốc, không đáp ứng được yêu cầu của ông ta.

Trên máy bay.

“Tiểu Điệp, em đừng sợ”.

Tần Cao Văn nhìn Trần Tiểu Điệp ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng lên tiếng.

Trần Tiểu Điệp ra sức gật đầu, nói: “Có anh Cao Văn ở cạnh em, em không sợ chút nào cả”.

Tần Cao Văn xoa đầu Tiểu Điệp, nói: “Lần này chúng ta quay lại tỉnh Thiên Hải trả thù cho chú Trần, đợi xong hết mọi việc, em theo anh về nhé?”.

Tiểu Điệp do dự một lúc rồi hỏi: “Ý anh là theo anh về thành phố Minh Châu sao?”.

“Em không muốn sao?”.

Tiểu Điệp không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play