Chương 267

Tần Cao Văn khẽ nhíu mày, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”.

“Xin lỗi cho tôi nói thẳng, sư phụ, tôi cảm thấy tính dẻo dai của mấy người này vô cùng kém, sư phụ thu nhận bọn họ chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.

Sắc mặt Tần Cao Văn trở nên khó coi: “Im miệng cho tôi!”.

Hắn im lặng cúi đầu, không nói gì nữa, Tần Cao Văn lại tiếp tục: “Anh chỉ cần huấn luyện bọn họ theo yêu cầu của tôi là được. Trừ chuyện đó ra, anh không cần lo những thứ khác, hiểu chưa?”.

“Tôi biết rồi, sư phụ!”, Giang Sơn lặng lẽ cúi đầu, tỏ ra áy náy.

Tiếp đó, Tần Cao Văn lại nói: “Bây giờ, nhiệm vụ mỗi ngày của các anh rất đơn giản, chỉ cần anh chuyên tâm huấn luyện bọn họ, những chuyện khác cứ giao cho tôi”.

“Chiều nay tôi sẽ đến ngân hàng rút một khoản tiền về làm phần thưởng cho các anh. Ai chịu khó tập luyện nhất, thành tựu cao nhất, tôi sẽ thưởng số tiền này cho người đó”.

Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc Tần Cao Văn sẽ rút bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được đó chắc chắn là một số tiền cực lớn.

Vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc.

Ở ngân hàng.

Cuối cùng cũng tan làm, Tiểu Tuyết vươn vai, đầy uể oải.

Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

“Tôi muốn rút tiền!”, Tần Cao Văn nói thẳng.

Tiểu Tuyết hơi mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tần Cao Văn, đáp: “Bên ngoài có ATM không rút được hay sao? Cứ phải vào làm phiền tôi?”.

Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện Tiểu Tuyết, lấy thẻ ngân hàng ra, trả lời: “Tôi rút hơi nhiều tiền, ATM không rút được”.

Tiểu Tuyết không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Một kẻ nghèo khó như anh rút được bao nhiêu tiền chứ?”.

Tần Cao Văn có thể nghe ra được sự giễu cợt trong lời nói của cô ta.

Bởi vì cách ăn mặc của Tần Cao Văn trước nay rất bình thường, giống như hàng chợ mấy chục tệ, bị người ta hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Tần Cao Văn ngồi xuống trước mặt cô ta, nói: “Tôi muốn rút năm triệu tệ”.

Gương mặt Tiểu Tuyết lập tức lạnh đi: “Mau cút đi cho tôi!”.

Cô ta chỉ tay vào cửa ngân hàng, mắng Tần Cao Văn: “Bà đây không có thời gian ở đây lằng nhằng với anh, nếu anh còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo”.

“Tôi không đùa với cô, nếu cô không tin thì cứ tra thử xem”, Tần Cao Văn quăng thẻ ngân hàng lên mặt quầy.

Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn, cười nhạt: “Anh nghĩ tôi có tâm tư ở đây lằng nhằng với anh à?”.

Tần Cao Văn đã gặp phải tình huống thế này không chỉ một lần, từ lâu đã xem như bình thường. Đối diện với thái độ chán ghét mà Tiểu Tuyết thể hiện ra, anh cũng không tức giận.

Lát sau, anh lại nói: “Cô chắc chắc không muốn rút tiền giúp tôi chứ?”.

Rầm!

Tiểu Tuyết đập tay lên bàn, chỉ tay vào mũi Tần Cao Văn mắng chửi: “Bà đây cho anh một cơ hội nữa, mau cút đi cho tôi, đừng ở đây lằng nhằng với tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến giải quyết anh”.

“Tôi rút tiền thật sự là có việc cần dùng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play