Trợ lý của ông David và thư ký của Lục tổng cùng dìu ngài ấy ra xe, Ngô Thục Nghi quay lại phòng. Lúc này Lục Thiên Phong đã gục trên bàn, cô bước vào.
"Sếp Lục! Mình cũng về thôi".
Không nghe Lục Thiên Phong nói gì? cô bước lại ôm eo dìu Lục Thiên Phong bước ra ngoài vừa lúc đó anh tỉnh dậy đẩy Ngô Thục Nghi ra anh kiên quyết không chịu cô dìu đi và xua tay muốn tự mình đi.
Tư thế đi có lúc nghiêng ngả và không đi vững vành, Thục Nghi đi phía sau cầm áo vest khoác ngoài cho anh. Vào xe anh ngồi ghế phụ, Ngô Thục Nghi là người cầm lái. Dù biết đây là cô lái xe nhưng Thục Nghi chuyển qua lái tự động.
Cuối cùng xe cũng tới nơi.
Thục Nghi e dè hỏi Thiên Phong.
“Hôm nay anh có chuyện gì vậy? hợp đồng cũng kí được rồi mà"
Thiên Phong khó chịu vì rượu và cũng khó chịu khi thấy Thục Nghi nói chuyện vui vẻ với người con trai lạ. Anh im lặng.1
Thục Nghi tiếp lời “nếu anh khó nói vậy tôi dìu anh vào nhà”
Cô mở cửa xe bước xuống vòng qua cửa bên Thiên Phong mở cửa ra thì bị anh ôm gáy cô đè sát, môi anh hôn cô một cách mạnh bạo và triền miên đến khi cô thở. Ngô Thục Nghi sau một lúc vùng vẫy, đấm vào lưng, ngực anh mới buông cô ra.
Môi Lục Thiên Phong đỏ vì vết son của Ngô Thục Nghi. Cả khuôn mặt anh đỏ hồng nhất là hai má ửng đỏ như quả cà chua, đôi mắt đỏ ngầu mơ màng cả người nồng nặc mùi rượu, hơi thở phà phà vào mặt Ngô Thục Nghi liên tục.
Giọng nói khàn đặc của Lục Thiên Phong như muốn hét vào mặt
“Là anh ghen, được chưa? Anh ghen khi thấy em nói chuyện tươi cười với người con trai khác mà không phải anh”
Thục Nghi đơ vài giây rồi thở dài "cái người em nói chuyện là anh em kết nghĩa em mà, sao anh lại ghen vô cớ mà không hỏi em"
"Anh nuôi trở thành bạn trai lúc nào không hay" Thiên Phong cười khổ.
Lục Thiên Phong bước xuống xe, sốc bế Thục Nghi lên tiến vào nhà bước vào sảnh lớn đặt Ngô Thục Nghi xuống ghế sofa mềm mại. Thiên Phong đứng bên cạnh có chút nghiêng ngả, mắt nhắm hờ vừa tháo cà vạt và cởi áo sơ mi đen trên người quăng qua một bên.
Trước mắt Thục Nghi xuất hiện thân hình hoàn mỹ, cơ bụng rắn chắc của anh, cứ nhô lên, đường nét rõ ràng nhìn quá là …đau mắt.
Anh mạnh bạo lấy thân mình đè lên người Ngô Thục Nghi bên dưới. Dán môi anh lên cánh môi mềm mại của cô hôn đến xưng đỏ. Không hề nhẹ nhàng gì mà giống như thú dữ vừa hôn vừa liếm môi cô, động tác rất mạnh bạo. Cũng đúng thôi vì suốt bảy năm qua lo tìm kiếm cô, hình ảnh cô luôn tâm trí anh, lấy gì anh tìm người mới mà thỏa lắp dục vọng của mình. Bảy năm qua không phải anh là người dễ kiềm chế, anh cũng luôn chịu đựng khó khăn. Mỗi lần đạt đến giới hạn anh không tìm kiếm mỹ nhân mà tự quay tay cho bản thân mình thảo mãn dục vọng.1
Ngô Thục Nghi thấy hơi đau nhưng không dám né tránh bởi vì sợ anh…anh đang say không làm chủ được bản thân, nên cô chiều theo ý anh. Môi lưỡi bị anh dây dưa quấn chặt, hơi thở cũng nặng nề hơn. Cô ở bên dưới khẽ rên và gọi nhỏ “dừng…dừng lại…sếp”
Dường như không nghe tiếng của cô, Thiên Phong tiếp tục làm cho thỏa mãn dục vọng của mình.
Đầu óc Thục Nghi lúc này như muốn nổ tung, trên người Thiên Phong đầy mùi rượu nồng nặc cứ phà vào cô, cảm thấy nóng hừng hực. Từng nụ hôn dồn dập khiến cơ thể cô nhũn ra, đầu óc cô quây cuồng. Bàn tay to lớn của Thiên Phong không ngừng vuốt ve thân thể mẩn cảm của Thục Nghị.1
Anh tạm thời thả bờ môi xưng tái của cô ra và tiếp tục hôn lên cằm, cổ, sau đó lại di chuyển dần xuống hôn lên quai xương xanh quyến rủ của cô.1
Ngô Thục Nghi khẽ rên “ưm..đừng!” khiến kích thích các giác quan của Thiên Phong hơn. Anh cắn cắn vành tai cô, bàn tay kéo chiếc đầm trễ vai xuống và tuột ra ngoài, vứt sang một bên, tay xoa nắng đôi gò hồng mềm mại khiến cô không nhịn được mà tiếp tục rên nhẹ một tiếng. Sau đó cô vội lấy tay che miệng mình lại…vì cảm thấy xấu hổ.
Lục Thiên Phong di chuyển môi đến ngực cô, mùi hương cơ thể của cô càng quyến rũ anh hơn.
Anh dùng tay đẩy áo ngực vướng víu của cô lên, ngậm lấy nụ hoa điểm nhỏ hồng hào trên đó. Bên kia không ngừng xoa nắn.
Thúc Nghi chịu không nổi chỉ biết bám víu vào bờ vai rộng lớn của Thiên Phong.1
“Ha…ưm..đừng mà..” cảm giác này thật khiến cô khó chịu.
Môi anh lại trượt dài xuống cơ thể cô, hôn lên bụng rồi tách rời chân cô ra.
Nhìn cảnh xuân trước mắt Lục Thiên Phong không thể nhịn thêm được nữa. Anh dùng ngón tay chạm vào nơi thư mật của vô và bắt đầu mơn trớn.1
Cơ thể Ngô Thục Nghi bị kích thích, ánh mắt mơ màng, má hồng hào lên thật xinh đẹp khiến người khác phải phát cuồng.
Thục Nghi vội khép chân mình lại khi bị người khác cứ nhìn chầm chầm vào nó.1
Lục Thiên Phong lại tách hai chân của Thục Nghi ra, đôi mắt nhắm hờ không ngừng quan sát, bởi vì rượu mà làm đôi mắt anh không nhìn rõ bên trong nhưng ngón tay anh đã cảm nhận rõ điều đó nhất. Bên trong của cô rất nhiều nước, lúc này anh cảm thấy khát nước vô cùng, anh cúi đầu đưa chiếc lưỡi nóng bỏng của mình mà liếm nhẹ lên một bên cánh hoa của cô và từ từ mút hết bên dưới của cô, tiến sâu vào mạnh bao hơn. Hút hết **** *** đang tuôn ra ào ạt.1
Ngô Thục Nghi hét lên “Á…không được…chỗ ấy… bẩn…bẩn lắm”
Lục thiên Phong ngốc đầu lên, giọng khàn đặc của người say rượu “Không bẩn, chỗ này rất ngon. Anh đang khát nước…em đừng cản anh. Nó ngon hơn cả nước anh uống hằng ngày. Em nằm im, anh sẽ làm cho em dễ chịu hơn”1
“Không muốn…mà” giọng Ngô Thục Nghi nói nhỏ êm tai người nghe.
Gương mặt ửng hồng, đôi tay bé nhỏ đưa lên mặt che đi sự xấu hổ của cô. Phía dưới Thiên Phong làm cuồng nghiệt, cơ thể cô thay đổi nhiều trạng thái, từ mền nhũn đến ưỡn cong người lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này. Mặc dù nhiều lần vô tình hay cố ý cô cũng thấy được những việc làm này ở quán bar khi cô là nhân viên ở đấy, cũng nghe những tiếng rên to nhỏ nhưng cô chưa bao giờ nếm qua cảm giác đó.
Thiên Phong đứng lên có một chút loạng choạng cởi chiếc quần mình ra, cởi bỏ luôn cả quần lót. Vật nam tính của đàn ông hiện ra trước mắt cô.
Thục Nghi lắp bắp nói không lên lời “sao nó to…vậy?”
“Thiên Phong! Đây là lần đầu của em…” cô khẽ lên tiếng
Chưa nói hết câu thì vật nam tính mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất của cô. Một phát xuyên qua lớp màng mỏng, Thục Nghi đau đến phát khóc. “A…đau!...mau rút ra đi …!” Cô không nghĩ lần đầu nó lại đau nhứ thế, như muốn xé cô làm hai…vậy mà những người trước kia cô thấy lén họ làm tình, họ nói với cô làm tình nó sướng lắm. Cô không thấy sướng đâu mà thấy đau chết mất thôi.
“Thật khít, em thả lòng ra Thục Nghi”1
“Ui…đau quá, anh rút nó ra đi mà” mặt cô nhăn, bàn tay không ngừng bấu chặt thành ghế sofa
Thiên Phong bắt đầu di chuyển bên trong cô. Cô cố gắng cắn môi nhịn cơn đau lại như nó đang muốn xé đôi cô ra hai mảnh vậy.
Đây chính là lần đầu của cô, suốt hai mươi ba năm qua cô luôn gìn giữ cho người con trai anh yêu nhất sau này. Nhưng trước mắt cô đã trao cái ngàn vàng này cho người cô cứu bảy năm trước. Cô cũng thích anh ta nhưng vì cô là người nghèo còn anh là người giàu có lẽ sẽ không xứng nhưng hiện tại thì đã thay đổi hoàn toàn.
“Đau quá!” anh không thể đẩy nhẹ được sao?”
Vệt máu đỏ từ bên trong chảy ra ngoài từ nảy giờ Thiên Phong mới để ý, miệng lắp bắp “đây là lần đầu em sao? Sao em không nói để anh làm nhẹ nhàng”
“Em chưa kịp nói anh đã…” giọng cô trách mốc.
“Là…là lần đầu sao?” Càng nghĩ Thiên Phong càng cảm thấy vui sướng trong lòng, mặc dù cô đang đau. Anh chính là người đầu tiên của cô, vậy cũng có nghĩa là người phụ nữ đầu tiên của Lục Thiên Phong này.
Anh nhướng người lên, dán môi mình lên môi cô … “được rồi để anh làm nhẹ nhàng cho em”
Nói xong anh cắn vành tai cô, bàn tay to lớn lại tiếp tục không ngừng nhào nặn ngực cô đủ điều.
Thục Nghi rên khẽ, ngân nga vài tiếng.
“Em thấy dễ chịu chưa?”
“Hưm…có” Thục Nghi ngoan ngoãn đáp lời
Thiên Phong di chuyển xuống mút lấy nụ hồng trên đỉnh điểm hồng.
Cô mẫn cảm lại rên nhẹ một tiếng.
Một lúc sau, động tác bên dưới của anh không còn thô bạo nữa nhưng lại đâm rất sâu, làm cô suýt ngã xuống đất.
Thiên Phong thấy cô dần dần quen với việc này nên anh ôm cô đổi tư thế, hai tay cô chống đằng trước, tư thế quỳ…anh đâm vào đằng sau.
Không biết còn đau hay là sướng, Thục Nghi rên nhẹ kích thích dây thần kinh của Thiên Phong.
Anh ôm ấy vòng eo con kiến của cô bắt đầu tiến công, động tác ngày càng nhanh dần, mạnh mẽ thúc đẩy. Bàn tay to lớn vỗ vào cặp mông tròn tròn của cô làm tăng thêm sự kích thích hai bên.1
“Ưm…nhanh quá, chậm thôi!”
“Có thích không?” Thiên Phong lúc này còn say nên anh làm có hơi nhẹ so với ban đầu nhưng động tác ra vào thì mạnh bạo vô cùng.
Âm thanh thân thể va vào nhau từ chậm đến nhanh dần và mãnh liệt hơn, hai thân thể quấn lấy nhau không ngừng.
“Dừng, chậm thôi anh, đừng…ư…ưm”
Sau vài lần thay đổi tư thế và vài lần lên đỉnh, Thiên Phong ra vào càng ngày càng nhanh bắn vào bên trong cô những dòng sữa đậm trắng nóng ẩm và cùng lúc đó cô cũng ra cùng anh.
Thục Nghi thở dốc, lần đầu làm chuyện này thật là mệt mà. Khúc đầu tuy có hơi đau nhưng dần dần khi quen rồi thì cảm giác sướng bao quanh cô không ngừng.
Thiên Phong nhìn cô triều mến, anh không còn ghen với cô nữa mà thay vào đó hạnh phúc, vui sướng khi anh là người đầu tiên của cô.1
Ngay sau đó anh bế cô vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ cho cả hai xong, anh bế cô về phòng. Nằm bên cạnh ôm cô, nhìn cô đang mơ màng thiếp đi.
Đối với người như anh đã lâu không động vào người phụ nữ, nhất là người anh yêu thương. Một hiệp thì không đủ, lưng cô đang xoay về phía anh. Thiên Phong cọ cọ ma sát phần dưới, vật nam tính lại đàn ông lại một lần nữa vương cao đang chờ lâm trận…họ lại tiếp tục làm trên giường.