Giờ ăn trưa Ngô Thục Nghi xuống phòng ăn dành cho nhân viên. Bước lại lấy khẩu phần ăn của mình và đi tìm chỗ ngồi.
“Thục nghi! bọn chị ở đây, qua ngồi chung.” Mọi người nháo nhào lên chỉ có một giọng nói rõ nhất réo gọi. Những người họ là đồng nghiệp cũ làm chung Thục Nghi lúc cô mới bước vào công ty chân ướt, chân ráo này.
Thục Nghi tiến vào, đặt thức ăn trên bàn và ngồi xuống thở dài.
“Sao rồi cậu đến làm thư ký cho sếp thấy ổn không?” giọng nói của Kiều An Ngọc bạn học chung đại học, chung nhà trọ và bây gờ chung cả công ty tò mò hỏi.
Thục Nghi thở dài, muỗng sắn sắn vào cơm mà không múc ăn chậm rãi nói “Hiện tại tôi cũng không biết như thế nào nữa, mà trước mắt tối nay tôi đi dự tiệc với sếp rồi”
“Vậy hả? Mới đó mà đã đi dự tiệc rồi. Chắc là cậu đang lo” Kiều An Ngọc tiếp lời.
“Đúng vậy, đó giờ tôi có đi dự tiệc mà rất ít, chỉ là những buổi tiệc nhỏ của thời Đại học hay đi với mọi người ở công ty mình, dù sao cũng toàn là người quen. Nhưng đi dự tiệc lớn, người giàu có nó như thế nào tôi không hình dung ra được và toàn là người lạ, tôi lại không quen biết ai ngoài Tổng giám đốc Tôi sợ mình có sai xót gì rồi ảnh hưởng đến công ty và sếp thì…tôi lo quá”. Giọng nói chậm chạm, mất đi tự tin.
Một người trong đó nói thêm “Thục Nghi lo là đúng rồi vì mấy lần chị nghe thư ký cũ của sếp than vãn. Đi dự tiệc theo sếp là phải đỡ rượu cho sếp, phải chiều lòng khách hàng hay đối tác và phải biết giao lưu giỏi nữa. Đi một lần không sao, mà đi miết một tuần hai ba lần thì ai mà chịu nổi”.
Nghe xong lời nói đó, Thục Nghi hết hy vọng nằm xuống bàn thôi thóp nói tiếp “Em cũng đón được một phần như vậy, nên rất lo. Giao tiếp thì tạm ổn nhưng về phần chiều khách hàng hay đối tác hay uống rượu đỡ cho sếp thì…Mọi người cũng biết em uống dỡ cỡ nào rồi đó”.
“Thôi cậu đừng lo nữa, tôi sẽ mua cho cậu thuốc giải rượu và thuốc chống say rượu cho cậu”. Kiều An Ngọc an ủi bạn thân mình.
“Ừ, cảm ơn cậu An Ngọc. Tôi thật sự không muốn làm thư ký của sếp chút nào, muốn ở bên mọi người như thế này mãi thôi. Trách bản thân mình lo chuyện bao đồng góp ý này nọ, rồi đề bạt chi giờ hại các thân…haizz… mệt mỏi quá”.
“Thôi em cũng cố gắng đi, mọi người tin em làm được mà. Cố lên cô gái của chị”.
“Vâng, em cảm ơn mọi người nhiều ạ”
“Ừ, ăn cơm rồi nghỉ ngơi làm việc tiếp. Cuối tuần này phòng mình hẹn hò đi dã ngoại và ăn mừng Thục Nghi lên chức thư ký”.
“Haizz… chị lại ghẹo em nữa rồi”.
Mọi người cùng cười nhau vui vẻ.
Vừa ăn trưa xong. Ngô Thục Nghi bước vào phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên, cô đánh một giấc đến 1h chiều. Đang lồm cồm ngồi dậy thì nghe tiếng bước chân đang tiến về phía cô.
“Xin chào cô Ngô, tôi là Diệp Anh”. Giọng nói trong trẻo vang vang.
Thục Nghi nhìn dáng vẻ bền ngoài của Diệp Anh đón chắc cô ta cũng hơn mình vài tuổi, giọng nhẹ nhàng đáp lại “Dạ, chào chị Diệp, chị tìm em có việc gì?”.
“Tôi là người sẽ đón cô đi chuẩn bị trang phục”.
“Trang…trang phục gì à?” Thục Nghi ngơ ngác cũng quên luôn chuyện tối nay mình đi dự tiệc với sếp.
Diệp Anh tiếp lời "tóm lại là đi làm đẹp chuẩn bị tối cô đi dự tiệc với tổng giám đốc. Cô quên rồi à".
"À, em nhớ rồi mà sao mình đi chuẩn bị sớm vậy chị. Em nghĩ đi tự tiệc sinh nhật con trai Cao Thị thôi mà".
"Cô muốn thắc mắc gì thì lên văn phòng tổng giám đốc mà hỏi. Cô giả ngốc hay ngốc thật vậy? Đây là lần đầu tiên cô đi dự tiệc với sếp, sếp muốn cô ăn mặc đẹp chuẩn bị sớm để không mất mặt công ty và sếp".
“Thôi. Đi thôi nào cô gái". Giọng nói hối thúc của Diệp Anh.
"À, mình đi chị, em hiểu rồi. Em không thắc mắc nữa".
Diệp Anh dẫn cô đến tiệm tóc.
"Làm kiểu mới hiện nay cho cô ấy giúp tôi" Diệp Anh ra lệnh. Vì tóc của Thục Nghi chưa đẹp theo ý cô cho lắm.
"Dạ, thưa cô." Nhân viên làm tóc nhẹ nhàng trả lời.
Ngô Thục Nghi ngồi ê lưng, ê mông đến ba - bốn tiếng mới xong. Cô đứng lên làm các động tác nghiêng qua trái - nghiêng qua phải để không bị tê hay mệt mỏi.
Sau khi chỉnh trang tóc tai xong. Diệp Anh dẫn Ngô Thục Nghi đến mua váy dự tiệc và trang điểm.
Lại phải ngồi đợi trang điểm. Nhìn đồng hồ trên tay mà hốt hoảng:
"Hơn 6h tối luôn rồi à".
Chị Diệp Anh! Mấy giờ mới đi tiệc vậy?
"8h tài xế và tổng giám đốc sẽ qua đón cô tại đây".
"Dạ vâng, mà giờ em đói bụng quá".
"Vậy cô ăn tạm mấy cái bánh quy này đi".
"Vâng ạ, em cảm ơn chị".
Vừa trang điểm Ngô Thục Nghi vừa ăn.
Hôm nay họ phối cho cô váy dạ hội màu trắng ôm sát cơ thể Ngô Thục Nghi, nhấn một bông hoa màu đỏ ngay vai cô, ngoài ra còn được khoét khá sâu từ chân lên đùi lộ ra làng da trắng không tì vết của cô. Tôn lên vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong của cô với vòng eo con kiến như Thục Nghi.
Trong bộ váy càng hiện lên thân hình quyến rủ của Ngô Thục Nghi sau lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế và đôi môi màu đỏ mộng nước làm tăng thêm phần mị hoặc.1
Ngô Thục Nghi vốn đã đẹp sẳn, giờ lại trang điểm và khoác lên mình chiếc váy lộng lẫy khiến con người ta ai cũng phải ngước nhìn.
Sau khi Ngô Thục Nghi đã chuẩn bị xong thì vừa lúc đó Lục Thiên Phong vừa tới.
Bước xuống xe Lục Thiên Phong đứng lặng trong ba giây vì không nghĩ cô đẹp và thu hút người khác đến vậy.
Lục Thiên Phong trong bộ vest tao nhã, áo sơ mi trắng, cà vạt và áo vest ngoài màu đen. Tóc cố định lộ ra khuôn mặt điển trai, thanh tú.
Ngô Thục Nghi lần đầu chạm mặt với tổng giám đốc, cảm giác cô khó tả nhưng khi nhìn thấy anh cô phải thốt trong bụng mình "Người gì mà cao, đẹp trai và lịch lãm quá, khiến người khác luôn muốn nhìn ngắm mãi".1
Hai người cùng bước lên xe đến bữa tiệc. .
Ngôn Tình HayTrên xe chẳng ai nói với ai câu nào? Nhận thấy không khí im lặng anh cất tiếng nói:
"Hôm nay trông em rất đẹp”.
Ngô Thục Nghi nghe xong cảm thấy vui liền đáp lại "Cảm ơn tổng giám đốc quá khen. Chỉ là người đẹp vì lụa và vì son phấn thôi ạ".
"Ồ! Tôi không nghĩ vậy? mỗi người có một hình thể vẻ đẹp riêng, quan trọng là con người cô đẹp sẳn”. Giọng tổng giám đốc tiếp lời.
“Vâng ạ, à tổng giám đốc…”.
“Sao? Cô có gì muốn nói à?".
“Vâng ạ”.
“Cô có muốn nói gì thì cứ mạnh dạng nói, không sao hết đâu vì giờ cô là thư ký của tôi có gì thắc mắc hãy hỏi tôi. Xem có giúp được gì cô không?
“Dạ vâng, Tổng giám đốc…có phải… thư ký đi dự tiệc cùng ngài là phải uống rượu đỡ cho Tổng Giám đốc không ạ?” Ngô Thục Nghi ngập ngừng mãi mới nói ra thắc mắc của mình được.
“Ồ, cô đang lo lắng chuyện đó à, thường thì nhiệm vụ của thư lý là vậy nhưng đối với cô đây là lần đầu đi dự tiệc cùng tôi thì tôi có thể không ép cô uống đỡ. Vã lại hôm nay cũng là sinh nhật bạn thân tôi cũng là con trai Chủ Tịch Cao Thị. Nên cô cũng đừng quá lo lắng, không sao cả đâu”.
“Vâng ạ” Nghe sếp nói như vậy lòng Thục Nghi cũng nhẹ đi bớt.
"À sau này cô cứ gọi tôi là Sếp Lục đươc rồi, gọi tổng giám đốc nghe dài dòng lủng củng mà rối".1
"Vâng ạ, sếp Lục"