Chương 89:
Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, trong căn phòng không mấy lớn đó chỉ còn lại ba người Diệp Ánh Du, Hàn Thiên Triết và Cảnh Minh.
Diệp Ánh Du thờ ơ nói: “Ngày hôm nay thực sự cảm ơn hai người đã ủng hộ cho tôi. Tôi còn có việc bận, đi trước nhé”.
“Chờ đãi!” Hàn Thiên Triết nắm lấy cánh tay cô.
Diệp Ánh Du cau mày, lạnh lùng nói: “Buông tay tôi ra!” Cô ra sức giấy dụa, mãi đến khi vị trí tay cầm bị Hàn Thiên Triết nắm đến đỏ ửng cả lên thì cô mới thoát ra khỏi tay anh.
Cảnh Minh tiến lên trên một bước, cho thấy sự tồn tại của mình: “Diệp Ánh Du, cậu thật sự muốn từ bỏ vị trí này sao? Hội trưởng Hội học sinh……. : “Cô đi ra ngoài trước đi.” Lời cô ta còn chưa nói xong, Hàn Thiên Triết đã ngắt lời.
Nếu đổi lại là người khác, Cảnh Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng lời nói của Hàn Thiên Triết rõ ràng vượt ra ngoài phạm vi của người khác.
Gô ta do dự một lúc, Diệp Ánh Du liền lập tức tiếp lời: ‘Cảnh Minh, cậu tránh mặt trước đi. Hôm nay có vài vấn đề tớ cần nói rõ ràng với anh ấy.”
Cảnh Minh từ ánh mắt Diệp Ánh Du nhìn ra được điều gì đó, nỗi bất an trong lòng cô ta cũng tự nhiên mà biến mất. Cô ta cầm túi mình lên và rời đi, nhưng ngay sau đó liền cúi thấp người quay trở lại.
Tất nhiên, cảnh tượng này hoàn toàn không bị hai người bên trong phòng họp phát hiện ra.
“Diệp Ánh Du, em định nói gì với anh?” Hàn Thiên Triết kéo ghế ra và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Diệp Ánh Du đứng yên tại chỗ không di chuyển, khoảng cách cách anh không xa lắm, cô nhẹ nhàng nói: “Trong quán bar, anh đã hỏi tôi về vấn đề đó, bây giờ tôi có thể trả lời là không phải.”
“Em đang nói dối anh có phải không?” Đôi mắt của Hàn Thiên Triết đột nhiên trừng to, cứ như đang cố gắng tìm kiếm dấu vết nói dối trong mắt cô. Xét cho cùng, trong trường này anh đã gặp qua biết bao nhiêu loại người, tiếp xúc qua với biết bao nhiêu dạng người. Theo kinh nghiệm của anh thì Diệp Ánh Du tuyệt đối không phải là kiểu người phụ nữ có thể dễ dàng đem lần đầu tiên của mình tùy tiện cho người khác được.
Anh sở dĩ hỏi như vậy là vì muốn xác định rõ ràng.
Diệp Ánh Du chế nhạo đáp: “Loại chuyện như thế này, tôi có cần phải nói dối anh hay không hả?”
Hàn Thiên Triết nhất thời không nói nên lời, qua một lúc sau mới hỏi: “Vậy người đó là ai hả?”
Diệp Ánh Du cau mày: “Không phải việc của anh” Trong đầu cô chỉ xuất hiện hình ảnh thân thể của người đàn ông đó, còn những cái khác đều không nhìn thấy, huống chỉ là nhìn rố mặt người đàn ông đó.
Bản thân cô còn không biết người đó là ai. Chưa kể cho dù cô có biết đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói với Hàn Thiên Triết.
“Có phải người đó là Nam Cung Hàn phải không?” Hàn Thiên Triết hỏi.
Diệp Ánh Du dứt khoát lắc đầu: “Không phải anh ta, anh đừng có đoán mò nữa.”
“Em và anh ta nếu đã không ở bên nhau…” Hàn Thiên Triết dừng lại một lúc khá lâu, ánh mắt lướt qua Diệp Ánh Du, hơi phân vân trả lời: “Anh có thể không quan tâm, chỉ cần sau này em chỉ bên cạnh một mình anh thôi.”
Ngoài cửa ra vào, Cảnh Minh suýt chút nữa thì đã tự cắn gấy hàm răng trắng của mình.
Diệp Ánh Du dứt khoát cầm túi xách lên và rời đi: “Anh đừng ảo tưởng nữal Tôi không có một chút cảm giác nào với anh cải”
Trước khi nói hết, cô đã bước ra tới cửa và vặn nắm tay cầm. Cảnh Minh nhanh chóng núp vào căn phòng họp bên cạnh.
Tranh thủ buổi chiều không có tiết học, Diệp Ánh Du trở về nhà một chuyến. Chìa khóa của cô vẫn còn dùng được, nhưng bên trong nhà đã không còn một ai.