Chương 57:

Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô: “Tôi có thể tha cho nhà họ Diệp, nhưng điều kiện tiên quyết là sức khỏe của cô phải tốt lên.”

Trong lòng Diệp Ánh Du vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt vẫn bình thường, bình tĩnh hỏi anh: “Lần này là thật sao?”

“Cô có cần tôi viết giấy hay hợp đồng cho cô không?” Nam Cung Hàn chế nhạo.

“Có được không?” Diệp Ánh Du vui vẻ hỏi, nếu có hợp đồng thì ít nhất cũng phải khiến Nam Cung Hàn xem trọng hơn, không phải đùa giốn hay lừa gạt cô.

Tuy nhiên khi thấy áp suất trên người Nam Cung Hàn lại ngày càng thấp, vẻ mặt lạnh lùng đến mức có thể so sánh với băng tuyết vĩnh cửu, cô sáng suốt lắc đầu: “Không, uy tín của cậu Hàn chắc chắn qua được thử nghiệm.”

Nam Cung Hàn bị cô chọc cười, anh đã chinh chiến trên thương trường mấy năm rồi, cho tới giờ uy tín của anh chưa từng có ai phải phàn nàn, người phụ nữ này lại dám nói như vậy.

“Gô có thể quay về.” Ngữ khí của Nam Cung Hàn rất tệ.

Vì sợ anh sẽ đổi ý, Diệp Ánh Du vội vàng gật đầu, liên tục cam đoan: “Tôi sẽ đi nghỉ ngơi ngay, anh đừng quên chuyện anh hứa với tôi.’ Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một niềm vui nho nhỏ, Diệp Ánh Du thâm mừng rỡ trong lòng, nếu lần này Nam Cung Hàn thật sự không nói dối nữa thì thật là tuyệt vời!

“Cô cứ đi ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi chốc lát.” Diệp Ánh Du quay lại phòng ngủ, bảo Vương Lệ Hoa rời đi, bản thân cô ngoan ngoãn nằm lên trên giường.

Có lẽ là do trước đó cô đã ngủ quá nhiều, mặc dù đầu vẫn còn có chút choáng váng, thân thể cũng không khỏe hơn chút nào, nhưng cô vẫn không thể ngủ được.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc lâu, vào lúc Diệp Ánh Du đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Sau khi kết nối điện thoại, giọng của Hà Tuyết Hân truyền đến từ đầu giây bên kia: “Ánh Du, bây giờ sức khỏe cậu thế nào rồi? Cậu có thể đến trường học được chưa? Giáo viên hướng dân bên này, tớ kiềm không nổi nữa rồi, thầy ấy sẽ trừ tín chỉ học phần của cậu mất.”

Diệp Ánh Du do dự một chút, sau đó khẳng định nói: “Chiều mai tớ sẽ quay lại lớp học, cậu cứ nói với thây ấy bên đó như vậy.”

Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Hà Tuyết Hân thở phào nhẹ nhõm: “Okie, vậy thì được rồi.”

“Ừm, phiền phức cho cậu rồi.” Diệp Ánh Du chân thành nói. Với tính khí của giáo viên hướng dẫn này, cô nhiều ngày đã không lên lớp như vậy rồi, nhất định thầy giáo đã làm khó bạn cô ít nhiều.

“Không sao đâu.” Hà Tuyết Hân không quan tâm lắm, cô ấy hỏi về sức khỏe của Diệp Ánh Du: “Trong cuộc điện thoại ngày hôm đó cậu đã nôn? Hiện tại thân thể của cậu thế nào rồi?

Nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn mấy ngày nay, Diệp Ánh Du có chút nghẹn ngào nói: ‘Mọi chuyện đã khá hơn rồi, cậu đừng lo lắng.”

Qua điện thoại, Hà Tuyết Hân không nhận ra sự khác thường của cô nhưng vẫn lo lắng nói: “Nếu cậu thực sự thấy không khỏe, chỉ bằng để kệ thầy ấy trừ điểm tín chỉ của cậu đi, đợi năm sau tớ sẽ cùng cậu học thêm hai tín chỉ nữa, vậy có thể bổ sung hai tín chỉ này rồi.”

“Không sao đâu, tớ cũng đã xác định quay lại lớp học rồi.”

Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi cúp máy, Diệp Ánh Du nhìn thời gian sau đó bước ra khỏi giường, bây giờ cô đến trường vân có thể kịp tiết đầu buổi học.

Khi cô đi xuống tầng, đi qua phòng khách, bị thím Vân ngăn lại: “Cô Du, sức khỏe cô còn rất yếu. Nếu không cần thiết, cô cố gắng cũng nên đừng ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play