Chương 49:
Nam Cung Hàn nhẹ nhàng nói, ánh mắt gian lộ vẻ tà mị.
Ngực của Diệp Ánh Du phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp, tức giận đến mức phổi đau đớn.
Tuy nhiên, những lời nói của Nam Cung Hàn vấn tiếp tục, cũng không dừng lại ở đó.
Giọng anh trầm thấp lạnh lùng: “Hơn nữa tối hôm qua cô cũng không khiến cho tôi vui vẻ, cô không chủ động, chỉ ở đó hưởng thụ thôi.”
Diệp Ánh Du võ xuống bàn, sao anh có thể trả treo như vậy được?!
Lòng bàn tay đau nhói, nhưng Diệp Ánh Du chỉ biết căm hận nhìn người trước mặt: “Lúc đó tôi có chủ động hôn anh!” Thậm chí cô chủ động làm nũng vì lời nói của anh.
“Cô không chủ động toàn bộ quá trình, đó là sự thật.” Nam Cung Hàn chớp mắt, lạnh giọng châm chọc nói: “Cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Diệp Thiên Thành nhận nuôi mà thôi. Có cần quan tâm đến gia đình họ đến thế không?”
“Tôi không lòng lang dạ thú như anh!” Diệp Ánh Du vô cùng tức giận, chửi ầm lên: “Đồ khốn nạn, anh nói lời không giữ lấy lời, bất nhân bất nghĩa!”
Đôi mắt Nam Cung Hàn lạnh như băng, anh nhìn cô một cách thô bạo và hét lên: “Trân Minh Toàn.”
Trần Minh Toàn mặc dù đi ra ngoài, nhưng vấn luôn chú ý tới bên trong, nghe thấy giọng nói của anh lập tức đi vào. Anh ấy cúi đầu với Nam Cung Hàn rồi dừng lại một chút, không để cho tâm mắt trôi dạt: “Tổng giám đốc.”
Nam Cung Hàn lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ta về đi, không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của tôi. Để cô ta dọn dẹp vệ sinh mọi thứ, bể bơi và sân vườn tất cả đều dọn dẹp một lần!”
Trần Minh Toàn liên tục gật đầu, xác nhận nói: “Là đưa về biệt thự của ngài?”
Nam Cung Hàn nheo mắt nhìn anh ấy, có cần phải hỏi không? Nếu không mang về biệt thự của anh thì chẳng lẽ lại mang về nhà cô hay sao?
Sau khi Trần Minh Toàn xác nhận, anh ấy lập tức gọi nhân viên bảo vệ đi lên dẫn người đi. Mặc cho Diệp Ánh Du vùng vẫy thế nào cũng đều dùng lực lôi cô, đưa người đến biệt thự, truyền đạt ý của Nam Cung Hàn xong thì mới rời đi.
Diệp Ánh Du nghẹn một bụng tức thì làm gì còn tâm trạng mà làm việc cho anh?!
Cô bật công tắc bể bơi lên, nước trong xanh không ngừng chảy ra, mực nước hạ xuống nhanh chóng, cô thất thần ngồi trên bậc thêm.
Khi thím Vân đi qua lần nữa, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, chẳng có chút thay đổi nào. Không nhịn được ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô Du, cô là một người thông minh. Hản là rõ ràng rằng đối nghịch với cậu Tước sẽ không có kết cục tốt đẹp. Bỏ qua đi, nếu cô làm theo ý cậu ấy có khi còn nhận được kết quả như ý.”
Diệp Ánh Du chua chát nói: “Thím không biết, dù có tôi có làm theo ý anh †a cũng không đạt được kết quả như ý muốn.”
Nam Cung Hàn đã hứa với cô sẽ cho cô trở lại trường học, hiện tại cô còn bị giam trong biệt thự làm việc. Khi Nam Cung Hàn nói với cô để cô bảo anh buông tha cho nhà họ Diệp, để cho cô chủ động lấy lòng anh, cô đã làm như vậy nhưng anh lại nói răng chưa đồng ý với mình cái gì cả.
Nếu không đồng ý với cô thì hà cớ gì phải đưa ra cái yêu cầu quá đáng như vậy? Chơi chữ chơi nghĩa, vui đến vậy sao? Đùa giốn cho cô quay mòng mòng làm anh đắc ý đến vậy sao?!
“Cô Du, mặc kệ nói thế nào, cô vẫn nên nghĩ thông đi.” Thím Vân võ vai cô, bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ nói, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cô không thể ăn trưa.”
Nói xong bà yên lặng đứng dậy rời đi, để Diệp Ánh Du ở đây tự suy nghĩ. Có một số việc người khác khuyên bảo cũng vô dụng, phải tự mình nghĩ thông mới được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Ánh Du ngồi héo hon hơn nửa tiếng, trong bụng cảm thấy đói cồn cào.