Chương 37:
“Cô có tình cảm rất tốt đối với trại trẻ mồ côi nơi cô ở đúng không? Mỗi tháng cô đều gửi qua một khoản tiền, ít thì mấy trăm, nhiều thì hơn triệu.” Anh nói với vẻ khẳng định, sau đó khóe môi cong lên nụ cười tà ác, giọng nói mê hoặc như Satan đi ra từ địa ngục: “Nếu cô muốn những đứa trẻ đó chôn cùng cô thì cứ bướng bỉnh với tôi đi, tôi không Nn vội.
Diệp Ánh Du siết chặt nắm tay, bỗng nhiên quay người lại. Động tác vừa rồi quá nhanh làm cô choáng váng, trước mắt như có ngàn vì sao bay vòng quanh. Cô kìm nén tất cả khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hàn.
“Đừng làm bọn nhỏ bị thương, đừng làm tổn thương người nhà của tôi!” Cô dùng hết sức nói xong, lại dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tôi sẽ ngoan ngoãn đồng ý trị liệu, sẽ nghe theo yêu cầu của anh!”
“Như thế từ sớm thì không phải tốt hơn sao!” Nam Cung Hàn nói với vẻ lạnh lùng, rồi xoay người đi ra. Anh đã làm gián đoạn buổi họp tổng kết hàng tháng của công ty, nếu không được kết quả hài lòng thì…
Diệp Ánh Du cũng không trả lời, lúc này sắc mặt cô tái nhợt, giống như người bị bệnh nặng vậy. Thật ra bị người †a uy hiếp như thế, có lẽ còn bị nặng hơn người bị bệnh.
Nam Cung Hàn đi ra khỏi phòng bệnh, dặn Trần Minh Toàn ở bên cạnh với vẻ lạnh lùng: “Đưa tài liệu về Diệp Ánh Du cho tôi.” Có thể mặc kệ sự sống chết của ba mẹ nuôi, lại không nỡ đối xử như thế với những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, đầu óc cô gái này đúng là hiếm có.
Trần Minh Toàn đẩy mắt kính trên sống mũi, tìm kiếm tài liệu đã được lưu trên điện thoại từ trước: ‘Diệp Ánh Du, nữ hai mươi mốt tuổi, sinh nhật… Lúc ba tuổi đã vào trại trẻ mồ côi Nắng Mai.
Sáu tuổi được vợ chồng Diệp Thiên Thành nhận nuôi… Mười chín tuổi tranh cử trưởng ban văn hóa thể thao của hội sinh viên thuộc đại học Hồ Chí Minh…”
Anh ấy đi sau lưng Nam Cung Hàn, nói ra toàn bộ tin tức của Diệp Ánh Du, kỹ càng đến mức có thể khiến cho bản thân cô ngạc nhiên, thậm chí có những điều chính Diệp Ánh Du cũng đã quên.
Ánh mắt của Nam Cung Hàn trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: ‘Mỗi một năm đều có ghi chép, nhưng vì sao lại không có tin tức ba năm trước đây, khi Diệp Ánh Du mười tám tuổi?”
Giọng nói trôi chảy của Trần Minh Toàn dừng lại, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: “Năm đó, tất cả thông tin và tin tức về cô ấy đều bị xóa sạch, dùng cách nào cũng không thể điều tra ra được.”
Nam Cung Hàn liếc xéo anh ấy một chút: “Cho dù cậu phải điều động lực lượng bao nhiêu thì nhất định phải điều tra ra cho tôi!” Không hiểu sao anh rất cố chấp với chuyện năm kia, thậm chí ngầm đồng ý cho Trần Minh Toàn dùng lượng lực của mình Thân là người thừa kế thứ mười của nhà Nam Cung, khi ba mình còn trung niên, Nam Cung Hàn chủ yếu dựa vào thế lực của mình. Cũng bởi vì thực lực của bản thân đủ mạnh, mới có thể đứng vững gót chân ở vị trí người thừa kế mà không hề gây tranh cãi chút nào.
Sắc mặt Trần Minh Toàn chấn động, trịnh trọng nói: “Vâng, cậu Tước.” Anh thầm nâng tầm quan trọng của Diệp Ánh Du lên một bậc, cho đến bây giờ chưa có người phụ nữ nào có thể làm cho cậu Tước của anh phải làm như thế. Cho dù là mẹ của cậu chủ nhỏ, Tạ Thiên Kim cũng không được. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Bởi vì Nam Cung Hàn đe dọa, Diệp Ánh Du mới cố hết sức kiềm chế cảm xúc chán ghét và trốn tránh trong lòng, cố gắng phối hợp với bác sĩ điều trị.
Bệnh viện Quốc tế ITO là một trong những bệnh viện tư nổi tiếng trong thành phố, chuyên phục vụ cho những người ở tầng lớp thượng lưu, cho nên không cần bàn cãi về năng lực của bác sĩ ở đây.
Chỉ trong một tuần lễ, băng vải trên trán cô đã được tháo bỏ, vết thương trên cổ tay cũng đã kết vảy, từ đen đặc chuyển thành khô ráo, tình hình sức khỏe tốt hơn.
Nhưng mà trong một tuần lễ này, dường như Nam Cung Hàn đã biến mất.
Không chỉ bản thân anh không xuất hiện trước mặt cô, mà những người liên quan hoặc những tin tức liên quan tới anh đều chưa từng xuất hiện.
“Bác sĩ, khi nào tôi có thể xuất viện?