Chương 34:

Sau khi Diệp Thiên Thành rời khỏi, cô chờ cả buổi chiều ở trước phòng.

Vì để không bỏ lỡ Nam Cung Hàn, Diệp Ánh Du nhìn chằm chằm vào bốn thang máy bình thường và một thang máy cao tầng, khi đôi mắt có chút u tối và mờ ảo, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người cô đợi đã lâu.

Tám vệ sĩ đi bên cạnh Nam Cung Hàn, anh bị vây ở giữa cực kỳ chặt chẽ, người vạm vỡ cũng khó mà vượt qua.

Diệp Ánh Du chỉ do dự trong nháy mắt thì đã cắn răng xông tới. Muốn cứu nhà họ Diệp thì cô nhất định phải cầu xin Nam Cung Hàn tha thứ, cô đã hết đường lui rồi.

“Cậu Hàn.” Diệp Ánh Du la lớn: “Tôi hy vọng có thể nói chuyện một chút với anh”

Nam Cung Hàn nhìn về phía trước không chớp mắt, dường như hoàn toàn không nghe thấy giọng cô.

Diệp Ánh Du không cam lòng cứ nhìn anh rời khỏi như vậy, cô chạy theo bước chân người đàn ông la lên: “Cậu Hàn, về chuyện lừa anh tôi thật sự không biết, tôi không có ý lừa anh đâu, hy vọng anh có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp, tôi bằng lòng trả giá đắt vì sai lâm của mình”

Có khối người nghe thấy cô dám lừa gạt Nam Cung Hàn thì lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tìm đường chết, sau đó vội vã né tránh, việc vớ vẩn của Nam Cung Hàn bọn họ không có tư cách đứng xem.

Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc cô một chút, ánh mắt anh như nhìn sâu kiến. Người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, thực sự có vốn liếng nhìn bằng nửa con mắt.

Sự cầu xin của Diệp Ánh Du dường như không hề gợn sóng chút nào trong ánh mắt anh, người phụ nữ này đã dám lừa gạt anh, mặc kệ bởi vì cái gì thì anh cũng không thể tha thứ.

Không thể chịu đựng nhất chính là cô lại dám nói mình rất lôi thôi. Đối với con mồi hiếm có mà mình thấy hứng thú này, Nam Cung Hàn vốn còn muốn chơi với cô một chút, không ngờ con mồi này đã bị người khác đánh dấu trước!

Nhìn thấy anh lên xe dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, Diệp Ánh Du liều lĩnh lao về phía trước, cố gắng vượt qua các vệ sĩ.

Một vệ sĩ phát cáu vì động tác tiến lên của cô, bắp thịt trên cánh tay phồng lên, anh ta đẩy mạnh, đẩy Diệp Ánh Du ra xa vài mét.

Đối mặt với một vệ sĩ thực sự, Diệp Ánh Du đâu phải là đối thủ. Cả nhà tải app truyện hola đọc giúp nhóm nhé!

Cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống đất, đầu cô ấy bị đập vào cạnh và góc của bồn hoa, chớp mắt đầu rơi máu chảy.

Giây phút cơn đau âm ỉ ập đến khiến Diệp Ánh Du đau đầu kinh khủng sắc mắt cũng đen lại, suýt nữa ngất đi!

Tuy nhiên, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô, và cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Diệp Ánh Du cố gắng chống đỡ cơn đau trong cơ thể, mặc kệ dòng máu tươi ấm áp chảy xuống trán, cô cố gắng bỏ qua vệ sĩ lao vê phía Nam Cung Hàn, nhưng cô chưa kịp lại gần đã ngất đi.

Vệ sĩ như đại bàng bắt gà vươn tay †úm lấy cổ áo cô, giữ yên tại chỗ rồi hỏi Nam Cung Hàn: “Tổng giám đốc, anh xem giờ sao ạ…?”

“Khiêng người lên xe.” Nam Cung Hàn nghe vệ sĩ nói xong rồi trả lời, rồi dùng ánh mắt như bố thí sự thương xót _ cho Diệp Ánh Du, anh nhìn mặt cô đỏ bừng nhắm mặt lại, bèn nheo mắt lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, tổng giám đốc.” Đôi mắt của vệ sĩ như con dao sắc nhọn nhìn cô, rồi cúi đầu cung kính với Nam Cung Hàn.

Xe chạy rất êm, sau khi ra khỏi khu phố thương mại này, Nam Cung Hàn dường như đột nhiên nhớ tới Diệp Ánh Du bị thương, giọng điệu anh nhàn nhạt hỏi: “Vết thương ở đầu có nghiêm trọng không?”

Trương Thành ngồi ở ghế phụ xe, nghe xong phản ứng đầu tiên: “Không nghiêm trọng, nhưng cần phải khử trùng vết thương càng sớm càng tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play