Chương 32:
“Đứng lại!” Dì Mai nhìn thấy cô không thèm chào hỏi mà đã muốn đi lên lầu, khuôn mặt vốn dĩ đang u ám của bà ta bèn hiện lên sự tức giận, bén nhọn nói: “Mày như vậy là cánh cứng cáp rồi có phải không? Tìm được bạn trai giàu có rồi thì kiêu ngạo có phải không? Mày khinh thường nói chuyện với tao sao? Con nhóc chết tiệt tao nói cho mày biết, từ nhỏ mày đã được chúng tao…”
“Dì Mai, con về rồi.” Diệp Ánh Du khẽ nói.
“Vậy thì còn tạm được.” Dì Mai đưa tay võ vào khuôn mặt rồi đi đến bên cạnh cô yêu cầu: “Bạn trai mày có thể cho mày thêm mười tỷ không?”
“Dì nói gì?!” Diệp Ánh Du ngước mắt nhìn bà ta, trong lòng thống khôt: “Con lấy ở đâu ra cho dì thêm mười tỷ nữa chứ?”
Cô dùng bản thân để giao dịch với Nam Cung Hàn lấy mười tỷ, hiện tại bởi vì…Còn chưa biết anh sẽ trả thù mình như thế nào, làm sao có thể đưa thêm mười tỷ chứ?!
Dì Mai nhíu mày, không hài lòng nhéo cô: “Con nhóc chết tiệt, công ty của ba mày sắp phá sản rồi, ngay cả chỗ ở của chúng ta cũng sắp bị tiến hành phong tỏa, tốt nhất là mày nên lấy được ít tiền từ chỗ bạn trai mày, chúng ta sắp xếp chỗ ở ổn định đã rồi lại nói.”
Diệp Ánh Du quá sợ hãi hỏi: “Không phải đã nói chỉ cần năm tỷ là có thể giải quyết vấn đề sao?”
Mặc dù cô không hiểu rõ tình trạng tài sản của nhà họ Diệp nhưng công ty của ba tổng cộng chưa tới hai mươi người, công ty chỉ mua một số linh kiện rồi lắp ráp thành máy móc sau đó lại bán ra, có thể nói là buôn bán nhỏ mà thôi, tại sao khi có được mười tỷ rồi mà vẫn còn phá sản chứ?”
“Tao có thể lừa mày sao!” Dì Mai không hài lòng với thái độ của cô nên tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tình huống cụ thể thế nào thì có thể hỏi ba mày, trưa nay ông ấy sẽ về nhài”
Diệp Ánh Du sững sờ đứng im tại chõ, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào không trung, tại sao cuộc sống của cô lại trở nên long trời lở đất trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
Sau khi Diệp Ánh Du trở lại phòng thì suy nghĩ lung tung, cô năm ở trên giường không có cảm giác gì rồi lại ngủ thiếp đi.
Lúc giữa trưa, cửa phòng cô bị dì Mai với vẻ mặt tức giận mở ra, bà ta còn hung hăng đẩy lưng cô một cái.
“Ơ, sao thế?” Diệp Ánh Du mở mắt ra, mơ hồ xoa mắt hỏi.
Dì Mai không khách khí vén chăn mền của cô, trừng mắt cô nói: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi thế nào à? Khó trách cô không bằng lòng lấy tiền trong tay người đàn ông kia, thì ra chính là anh ta khiến công ty ba cô phá sản. Con nhỏ chết tiệt, cô cũng được đấy, xem tôi có đánh chết cô không.”
Diệp Ánh Du giật mình, ánh mắt mơ hồ.
“Là ba tôi nói như vậy sao?” Trong lòng cô thật ra đã tin hơn phân nửa, dù sao cô thật sự đúng là chọc giận Nam Cung Hàn.
Dì Mai không trả lời cô, quay đầu cầm cây chổi ngay cửa lên đánh vào người cô.
Diệp Ánh Du thình lình bị bà ta đánh vào lưng, đau đến nỗi xém chút rơi nước mắt.
Dì Mai chỉ đánh một lần này, nhưng bà ta chưa hết giận, sau đó cánh tay bà ta lại vung mạnh, cố gắng lại đánh về phía Diệp Ánh Du.
“Dì Mai, dì dừng tay trước đã.” Diệp Ánh Du lăn hai lần trên giường, tránh thoát bà ta rồi đứng lên từ chân giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Cô còn dám chạy?” Dì Mai tức giận hừ một cái, đuổi sát sau lưng cô, thỉnh thoảng đánh một phát vào cô.
Diệp Ánh Du cố gắng né tránh, quẹo qua chỗ rẽ cầu thang thì nhìn thấy bóng lưng dựa vào ghế sa lông thì hô lên: “Cha, Nam Cung Hàn thật sự hại nhà chúng ta phá sản sao?”
Trong lòng cô vẫn nuôi một tia hy vọng, tối hôm qua đến hôm nay, thời gian ngắn như vậy có lẽ Nam Cung Hàn vân chưa kịp ra tay nhỉ?