Chương 2:
“Dòng họ Nam Cung?” Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Ánh Du nhuốm một nét mơ mơ màng màng, thêm nét quyến rũ, Hàn Thiên Triết đang ngồi đối diện cô bỗng nhiên xuất hiện một tia say mê.
“Ánh Du, anh ta thực sự đưa danh thiếp cho cậu sao. Nghe nói anh ta máu lạnh vô tình và vô cùng tàn nhãn, làm việc không thèm nể mặt ai cả. Nhưng anh ta lại đưa danh thiếp cho cậu. Cậu nói xem anh ta coi trọng cậu sao?”
Cảnh Minh ôm Diệp Ánh Du lo lắng nói, vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Hàn Thiên Triết.
Quả nhiên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thiên Triết đã thay đổi.
Diệp Ánh Du không chút lưu tình tránh né sự đụng chạm của cô ta, cười khẽ: “Gặp dịp thì chơi, cậu nghĩ sao về chuyện này?”
Hy vọng nhen nhóm lên trong mắt Hàn Thiên Triết, sắc mặt Cảnh Minh thay đổi, cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị người phục vụ cắt ngang.
Người phục vụ bưng một ly rượu vang đỏ, chính là Lafite năm 1982: “Thưa cô, đây là ly rượu mà quý ông đằng kia mời cô.”
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ta, và chính xác đó là nơi Nam Cung Hàn đang ngồi.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Cảnh Minh lập tức hét lên: “Trời ơi Ánh Du, tôi vừa mới nói anh ấy coi trọng cậu, cậu còn không tinl”
Ai biết, Diệp Ánh Du chỉ cười cười, không khách khí chút nào tự rót cho mình một ly rượu đỏ đầy, rồi ngẩng đầu uống sạch.
Lafite năm 1982? Người giàu thật đấy.
Đặt ly rượu xuống, đầu ngón tay cô vô tình quét lên danh thiếp, vẻ mặt Diệp Ánh Du giật giật, trong tiềm thức quay đầu nhìn lại vị trí của người đàn ông kia, tình cờ, cô bắt gặp đôi mắt đẹp của anh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Diệp Ánh Du sửng sốt một chút, sau đó cô thu hồi ánh mắt lại, uống thêm một ngụm rượu đỏ, cô không muốn để ý tới anh!
Một nhóm người chơi đến nửa đêm mới về nhà.
Bước chân của Diệp Ánh Du hơi lảo đảo, tác dụng của. rượu đỏ rất lớn nhưng khá chậm, cho dù cô có tửu lượng tốt cũng không thể cưỡng lại được.
“Ánh Du, em say rồi, anh sẽ đưa em về.” Hàn Thiên Triết đuổi kịp cô, cố gắng thể hiện bản thân.
Cảnh Minh đã say, nhưng cô ta không quên kéo người Hàn Thiên Triết.
Diệp Ánh Du liếc nhìn Cảnh Minh bên cạnh cười nhẹ: “Cảnh Minh say rồi, anh đưa cô ấy về đi, tôi sẽ đợi xe buýt.”
Nói xong, Diệp Ánh Du vừa đi sang bên đường và không để ý tới cả hai nữa.
Hàn Thiên Triết muốn bước tới, nhưng Cảnh Minh cứ dựa vào anh ta, khiến anh ta không thể bước tới. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải bế cô ta lên trước và đi về phía bãi đậu xe.
“Ánh Du, đợi anh lái xe qua, anh đưa am em về.
Diệp Ánh Du phớt lờ lời nói của anh ta và đứng bên vệ đường.
Gió đêm hơi lạnh thổi qua cánh tay mịn màng khiến cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy mình, mím môi.
Một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm trong trẻo.
“Là anh?” Diệp Ánh Du hơi ngạc nhiên.
“Lên xe!” Nam Cung Hàn lạnh lùng nói, còn Diệp Ánh Du thì đứng im nhìn anh.