Chương 198:

Hà Tuyết Hân cứ liên tục kêu gọi nhưng không có ai đáp lại, lo sợ cô đã xảy ra chuyện rồi. Sốt ruột đi đi lại lại một vòng, ngón tay run rẩy ngắt máy, rồi lại đi tìm số điện thoại lần trước Trần Minh Toàn đã để lại cho cô ấy và vội vã bấm số.

Nam Cung Hàn nhận được tin tức từ Trần Minh Toàn, cho người trực tiếp mở cửa phòng ngủ của Diệp Ánh Du ra, cô vẫn đang nằm cuộn tròn trên giường, giữ nguyên tư thế lúc ban đầu, hệt như một con thú nhỏ khi vừa mới sinh ra đã bị mất mẹ, khiến người ta không khỏi thương xót.

Anh xồng xộc đi vào, đóng sâm cửa lại, cắt đứt tâm nhìn của những người khác. Sải bước đến bên cạnh giường ngủ, bá đạo kéo người trên giường dậy, ôm vào trong lòng, lạnh lùng nói: “Cái bộ dạng chịu không nổi một đòn này của cô, ngay cả những lời đồn đại nhảm nhí cũng không chịu nổi, vậy mà còn muốn giữ lại trại trẻ mồ côi từ trong tay tôi à?”

Vốn dĩ Diệp Ánh Du đang nằm trong vòng tay của anh, không hề kháng cự.

Nhưng khi nghe thấy những lời mỉa mai của Nam Cung Hàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của cô phát ra tia sáng kinh người, có sự phân nộ, bướng bỉnh, kiên định và tâng tâng lớp lớp cảm xúc phức tạp khác đan lẫn vào nhau, nhưng không hề có sự yếu đuối muốn chùn chân, và chúng hợp lại thành ánh sao chói mắt.

Ai nói cô bị đánh bại bởi tin đồn nhảm trong trường vậy?

Cô đã bị đè ép đến ngộp thở bởi những tình huống tồi tệ này lại đến tình huống thảm hại khác, nhưng cô không hề bị đánh bại!

Cơ thể dần dần thẳng tắp, giống như một cây tre xanh điêu luyện đã trở nên bền vững kiên cố hơn sau khi trải qua những cơn mưa bão dữ dội, cô nhìn thẳng vào Nam Cung Hàn, từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc, nói: “Tôi sẽ giữ lại trại trẻ mồ côi!”

Ngay cả khi cuộc đấu thầu này thất bại, cô cũng sẽ không từ bỏ!

Lúc này Diệp Ánh Du như vừa tái sinh từ ngọn lửa, thiêu đốt hoa lá, đặc biệt hấp dân người khác. Nam Cung Hàn nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng và thông suốt, đột nhiên cúi đầu xuống, di chuyển về phía cô.

Sau khi hòa hợp lâu đến như vậy, khi nhìn thấy ngọn lửa dục vọng trong mắt anh, Diệp Ánh Du làm sao có thể không hiểu được người này đang nghĩ gì cơ chứ?

Cô ngẩng đầu, cố gắng tránh nụ hôn xảy ra bất ngờ này. Thì vào lúc đó, Nam Cung Hàn cũng khẽ di chuyển.

Cuối cùng, đôi môi mỏng của Nam Cung Hàn đặt lên cánh môi đỏ mọng của côi Diệp Ánh Du tức giận, hận không thể mở miệng cắn một phát, nhưng lại chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác. Tuy nhiên, Nam Cung Hàn không ép cô tiếp tục, cũng đã để cô có thể hô hấp lại bình thường.

Đôi mắt Nam Cung Hàn nhìn thẳng vào dái tai cô, nhưng tâm trí của anh lại trôi nổi một cách kỳ lạ. Thật ra anh chỉ muốn hôn lên đôi mắt sáng ngời và hấp dẫn kia, nhưng khi anh cúi đầu xuống, không hiểu sao anh lại đổi ý, đi xâm chiếm đôi môi đỏ mọng đó.

Vì vậy, khi Diệp Ánh Du né tránh, anh cũng đã không truy đuổi. Vì hai cánh môi đó, vốn dĩ đã không phải mục tiêu thu hút anh.

Bởi vì đã lâu không bị Nam Cung Hàn đụng chạm, nên vành tai trắng nốn của Diệp Ánh Du cũng trở nên ửng hồng.

Một không khí mập mờ đột nhiên lan ra bao phủ giữa hai người bọn họ, khiến người ta có ảo giác cứ lưu luyến mãi.

Ánh mắt Nam Cung Hàn trầm xuống, khi ngọn lửa dục vọng trong mắt anh chậm chậm khát khao, lúc chuẩn bị chuyển động, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.

“Cậu chủ, cô Du, cô có thể ăn trưa được rồi ạ.”

Âm thanh đột ngột xuất hiện này, chắc chắn đã giúp cho Diệp Ánh Du thoát khỏi vòng vây, có trời biết rằng bị Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn nữa đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play