Chương 183:

Cô vô cùng khó hiểu nhưng không ai giải đáp. Hoàng Nhã vẫn còn tiếp tục nói: ‘Dựa theo quy hoạch, hai bên trái phải sẽ thiết kế khu dân cư trung cấp và cao cấp. Trại trẻ mồ côi Nắng Mai có thể xây thành cao ốc thương mại, chờ đến khi chính phủ bắt đầu…”

“Dừng ở đây thôi.” Nam Cung Hàn cắt ngang lời cô ta, nhíu mày nhìn về phía Diệp Ánh Du, nở nụ cười tà mị: “Bây giờ cô có cảm giác thế nào?”

Diệp Ánh Du không thể kiềm được cơn giận trừng mắt nhìn về phía Nam Cung Hàn, đây chính là mục đích của anh ta? Để cô nghe được kết cục của trại trẻ mồ côi, thấy dáng vẻ bất lực đau khổ của cô? Khinh người quá đáng!

Cô tức giận đến mức trái tim đều co rút đau đớn, hận không thể liều mạng với Nam Cung Hàn. Nhưng mà, điều này chẳng hề thực tế chút nào.

Lý trí không cho Diệp Ánh Du làm thế, cô chỉ có thể căm hận nhìn anh ta, ánh mắt phun lửa.

“Đủ rồi! Tổng giám đốc, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không có tư cách nghe kế hoạch dự án này, xin cho phép tôi rời đi trước!” Diệp Ánh Du cắn răng nói, nhưng bởi vì cô nhẫn nại nên cả người run rẩy không ngừng.

Hoàng Nhã liếc qua cô, khinh miệt nói: ‘Nếu cô biết thế thì nên rời đi từ sớm, còn đứng ở nơi này làm gì?” Ngay cả tài liệu cũng gửi nhầm, có tư cách và năng lực gì mà tham gia vào dự án lần này.

Nam Cung Hàn nhìn cô ta với vẻ không vui, ánh mắt lại nhìn Diệp Ánh Du, nhìn cô đau khổ, nhíu mày nói: ‘Nghe không nổi nữa à?” Dám bỏ qua lời cảnh cáo của anh, nhiều lần tiếp xúc với Diệp Châu Tuấn, chút trừng phạt này cũng nhẹ quá rồi!

Diệp Ánh Du nắm chặt nắm đấm: “Tôi có thể rời đi sao?” Cô thấy rõ sự trêu tức trong mắt anh ta, ác liệt như thế. Cô tuyệt đối không thể đứng ở đây mặc kệ anh ta trêu đùa, để cho anh ta xem!

Nam Cung Hàn hừ lạnh một tiếng, nói như đỉnh đóng cột: “Không được!”

Diệp Ánh Du gần như sụp đổ nhìn anh, giận dữ hét lên: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Hoành Nhã chỉ trích: “Ai cho cô dám nói chuyện với tổng giám đốc như thế?

(SON “Câm miệng!” Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Ánh mắt lạnh thấu xương của anh đảo qua đám người, chỉ là không điểm mặt chỉ tên, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Trân Minh Toàn và hai người đàn ông kia thức thời đi ra ngoài, Hoàng Nhã còn đang muốn nói gì cũng bị Trân Minh Toàn kéo ra ngoài.

Lập tức trong văn phòng chỉ còn lại hai người, cảm xúc chồng chất tức giận của Diệp Ánh Du bị cắt đứt, sự xúc động kia tiêu tan. Cô lo lắng đứng đó, bởi vì bất an mà cánh môi bị cắn đến trắng bệch.

Nam Cung Hàn nhíu nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh: ‘Đừng cắn nữa.” Đôi môi hồng nhuận bị hành hạ như thế, người phụ nữ này biết đau không?

Diệp Ánh Du nghe lời không cắn nữa, không hề quan tâm đến sự thay đổi đột ngột trong lời nói của anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẩn cầu nói: ‘Không thể thay đổi kế hoạch phát triển sao? Trong công ty có nhiều người tài như thế, anh không thể để bọn họ sửa phương án, giữ lại trại trẻ mồ côi hay sao?”

Tập đoàn Nam Cung Hàn lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Có trại trẻ mồ côi ở đó, không chỉ có những đứa bé trong đó cảm kích anh, mà dư luận xã hội cũng sẽ nghiêng về phía có lợi với tập đoàn Nam Cung. Có danh tiếng tốt, công ty cũng có thể phát triển tốt hơn.”

Diệp Ánh Du nói xong, vừa thấp thỏm lại mong đợi nhìn anh, chờ mong khi nghe những lợi ích đó, Nam Cung Hàn có thể sắp xếp lại lần nữa.

Nhưng mà, cô cũng không đạt được kết quả như hi vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play