Chương 178:
Lê Hiểu Vũ quen thuộc đi vào phòng làm việc của Nam Cung Hàn rồi đến tủ rượu cầm một chai Lafite có số năm rất lâu cộng với hai cái ly đế cao sau đó ngồi ở trên ghế salon.
Động tác của cậu ấy trôi chảy mở rượu rồi ra hiệu nói: “Hàn, anh có muốn làm một ly không?”
Sắc mặt Nam Cung Hàn lạnh lùng kèm theo tức giận đi đến ngồi ở bên cạnh cậu ấy rồi cầm chai rượu tự rót rượu cho mình. Sau khi rót xong lại đưa cho Lê Hiểu Vũ.
Người đàn ông này…Hôm nay có vẻ hơi không bình thường!
Lê Hiểu Vũ tự rót rượu cho mình rồi cầm cái ly đế cao lắc lắc sau đó nhấp một ngụm rồi cười trêu chọc: “Sao thế?
Anh thật sự để ý Diệp Ánh Du rồi sao?”
Lúc đó cậu ấy ở gần Diệp Ánh Du như vậy, mặc dù không thể nghe thấy hết những lời mà Nam Cung Hàn nói nhưng cũng đã nghe được bảy tám phần. Anh ta nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý do.
“Không thể nào.” Nam Cung Hàn lập tức phản bác, giọng điệu kiên định và mạnh mẽ: “Sao tôi có thể để ý người phụ nữ Diệp Ánh Du kia chứ, cô ấy chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.”
Nhưng mà, nếu nhanh quá thì có vẻ càng che càng lộ.
“A? Tôi thấy lần này anh không giống như lúc trước.” Lê Hiểu Vũ lộ ra dáng vẻ tôi đã biết, khẽ nhếch khóe miệng: “Biệt thự kia của anh ngoại trừ Diệp Ánh Du thì không có người khác đi vào có phải không? Lại còn ở rất lâu.
Sau đó còn cho cô ấy vào công ty làm, không chừng còn nhiều chuyện mà tôi không biết nữa, như vậy mà còn nói là không để ý sao?”
Họ quen biết đã nhiều năm nhưng cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng thấy Nam Cung Hàn như vậy. Ngay cả khi Thiên Kim mang thai cũng chưa từng có.
Nam Cung Hàn ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười xấu xa: “Đây không phải là do tôi cảm thấy nhàm chán nên làm chuyện mới mẻ để chơi đùa sao.” Tất cả đều là vì anh cần một người phụ nữ để giải khuây, anh vừa vặn nhìn thấy Diệp Ánh Du thuận mắt mà thôi.
Lê Hiểu Vũ nhíu mày: “Hóa ra là anh cảm thấy Diệp Ánh Du thú vị sao?”
Cậu ấy đột nhiên hạ thấp giọng: “Nếu như vậy thì sau khi anh chơi chán thì hãy để tôi chơi đùa, tôi cảm thấy khá hứng thú với cô ấy.”
Hai người cũng không biết, Diệp Ánh Du bưng Bạch Hạc vừa pha xong, sắc mặt khó coil Sau đó, cuối cùng cô nghe không lọt nữa. Bước chân cô hơi loạng choạng đi về phía phòng trà nước, đổ trà trong ấm ra. Lúc trở lại vị trí của mình, cô còn thất thần.
Diệp Ánh Du không nghĩ đến vậy mà đúng lúc mình nghe được một đoạn đối thoại: ‘Đây không phải cảm thấy nhàm chán, nên tìm một món đồ chơi mới mẻ saoø.
Cho dù biết Nam Cung Hàn không xem trọng mình, nhưng cô không nghĩ tới trong mắt anh, mình chỉ là đồ chơi.
Anh quấy rầy đến cuộc sống của cô gió tanh mưa máu, rối bời lên, nhưng đối với anh mà nói cũng chỉ là đùa vui mà thôi!
Ha ha, thú vị?
Diệp Ánh Du cười lạnh thành tiếng, ở nơi trái tim còn hơi đau đớn. Đây chính là thái độ của kẻ có tiền sao! Nhưng mà cảm giác chơi đùa cô rất vui, nên có thể tùy ý đùa bốn, coi cô là viên bùn mà nhào nặn, mặc kệ tròn hay dẹtI Nghĩ đến Lê Hiểu Vũ, chút ấn tượng tốt của cô đối với người kia cũng biến mất. Nhìn thấy hoa hồng trên mặt bàn, bỗng nhiên Diệp Ánh Du cầm lên, hung hăng xé nát, ném vào trong thùng rác bên cạnh.