Chương 138:

Cô ấy cau mày đau khổ, vắt óc nghĩ cách để Diệp Ánh Du yên tâm đến lớp.

“Tớ đã công bố tội ác của Hàn Thiên Triết trên các diễn đàn trường học và Facebook, nhưng người phụ nữ đó có lế sẽ bình tĩnh lại nếu họ biết được tội ác của anh ta” Hà Tuyết Hân bất ngờ võ tay, phấn khích nói: “Miễn là họ không có bị bại não, thì họ sẽ không làm phiền „ cậu.

Diệp Ánh Du cảm thấy cách này rất khả thi, cô lấy điện thoại ra và nói: “Để tớ đăng cho.” Lỡ như có những người không có lý trí thì sao, cô không thể để bạn bè của mình bị liên luy vì mình.

“Gả hai chúng ta cùng đăng lên để nhiều người đọc.” Hà Tuyết Hân không muốn cô chiến đấu một mình nên đã nghĩ ra lý do.

“Thôi được rồi, vậy cậu đăng ký một tài khoản phụ rồi đăng đi.” Diệp Ánh Du khuyên nhủ, nghĩ cách làm cho tên bài đăng hấp dân hơn, hấp dân sự chú ý qua chỗ cô. Để những người đó nghĩ rằng tài khoản phụ này là của cô, thì họ | sẽ không gây phiên phức cho tài khoản phụ thậm.

“Đừng lo lắng, tớ biết rồi, cậu nghĩ | tiêu đề đăng bài đi. Câu đăng lên diễn đàn, tớ đăng lên diễn đàn.” Hà Tuyết Hân miệng nói, tay lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn của đại học N.

Nhưng cô ấy không định sử dụng tài khoản phụ, họ không có lỗi, sử dụng tài khoản phụ giống như đang chột dạ vậy, cô ấy mới không chịu đâu.

Sau khi bài viết được đăng tải, đã nhanh chóng thu hút đông đảo lượt xem và lượt phản hồi. Hai người phải giải thích sự thật và trả lời câu hỏi của mọi người, vì bận quá nên Diệp Ánh Du không có thời gian đọc bài của bạn bè, không biết rằng Hà Tuyết Hân đã trực tiếp sử dụng tài khoản “Tuyết Hân”.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Nam Cung Hàn quay trở lại biệt thự, cười lạnh cầm thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của Diệp Ánh Du vào trong két khoá lại rồi đến bệnh viện lần nữa, hai người các cô vẫn đang chiến đấu kịch liệt.

Khí thế toàn thân giảm xuống, hai người đồng loạt ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, Diệp Ánh Du bất giác nhíu mày: “Anh đến sớm như vậy?”

“Chủ tịch Nam Cung.” Hưu Ranran từ trên giường nhảy dựng lên, cảm giác được ánh mắt tiên khách, không dám ở lại nữa: “Ánh Du, tớ đi về trước, hai người từ từ nói chuyện.”

“Ừ” Nam Cung Hàn dè dặt thốt ra một từ, không biết đang trả lời ai.

Hà Tuyết Hân ý thức cầm cái túi, đi vòng qua Nam Cung Hàn, không dám nói một lời thừa thãi nào. Nguyên nhân chính là do bóng đen tâm lý quá nặng, nay cả thư ký Trần Minh Toàn cô ấy còn đấu không lại chứ đừng nói đến ông chủ Nam Cung Hàn.

“Chờ đã, vẫn chưa cầm máy ảnh mà.” Nhìn thấy cô ấy sắp rời khỏi phòng bệnh, Diệp Ánh Du chỉ có thể nuốt lời muốn giữ người lại trong miệng, đổi một câu khác.

Hà Tuyết Hân lo lắng quay lại nhìn Nam Cung Hàn, thấy anh không để ý đến mình liền vội vàng cầm lấy máy ảnh trên tủ đầu giường: “Tớ đi thật đấy, có chuyện gì thì gọi.” | Tròng phòng chỉ còn lại hai người họ, Nam Cung Hàn lấy ra một điếu xì gà, | giống như là anh không có ý muốn nói chuyện. Diệp Ánh Du cũng không chủ động bắt chuyện với anh, phần lớn sự chú ý của cô đều ở trên diễn đàn.

Sau khi chăm chỉ chiến đấu, bài đăng của cô đã được quản trị viên ghim lên đầu, đồng nghĩa với việc ngày càng có nhiều người biết những gì Hàn Thiên Triết đã làm.

Chỉ là, Diệp Ánh Du thoáng lo lắng trong lòng.

Theo như cô thấy, lý do khiến nhà trường đè ép chuyện Hàn Thiên Triết là vì sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, khoảng thời gian học sinh trung học đang chọn trường, nhà trường đang nỗ lực để duy trì hình ảnh của mình. Ví dụ, có rất nhiều tin đồn về việc cô được bao nuôi, truyền đi khắp nơi nhưng không có một tin gì trên diễn đàn.

Những thông tin cô tiết lộ chắc chăn sẽ gây thiệt hại đến hình ảnh của trường, chỉ cần ban quản trị gây sức ép thì sẽ dễ dàng bị xóa.

Khi đó, cách này sẽ gần như là vô dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play