Chương 128:
Dáng vẻ lúc người phụ nữ này vay | tiền Trần Minh Toàn với lúc đầu vay tiền trong văn phòng anh sao mà giống nhau thế? Thì ra ánh mắt kiên cường không khuất phục, trong veo và tỉnh | khiết của nai con thấp thỏm yếu đuối này có thể dùng với bất cứ ai.
Lửa giận trong lòng Nam Cung Hàn bồng cháy hừng hực, con người màu đen đáng sợ như satan: “Chỗ này của tôi có thứ cô muốn, chỉ cần cô…” Anh ngừng một chút, có chút thú vị nhìn phản ứng của Diệp Ánh Du, trong con ngươi đen nhánh thì càng ngày càng lạnh lo.
Diệp Ánh Du giật mình sợ hãi giãy dụa, cô không muốn nghe điều kiện của Nam Cung Hàn nói, đó chắc chắn là điều kiện đẩy cô xuống địa ngục, cô không muốn nghe, không đồng ý.
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trần Minh Toàn, muốn xin anh ta giúp đỡ.
Nhưng mà nơi đó đã sớm không có ai, lúc Nam Cung Hàn đến gần, Trần Minh Toàn đã nhanh trí rút lui.
Diệp Ánh Du tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Cậu Hàn, tôi không cân camera hay tiền của anh, xin anh thả tôi đi đi.”
Ngón tay Nam Cung Hàn dăn trên ánh mắt cô, dùng thêm sức một chút, dường như muốn chụp lấy đôi mắt anh thấy xinh đẹp kia nhưng không nên xuất hiện trên người Diệp Ánh Du.
Nghe thấy cô từ chối, sau đó ngón tay anh bắt lấy một đầu tóc dài bóng loáng mềm mại kia, ép Diệp Ánh Du mở †o mắt nhìn mình: “Cô không quan tâm camera của tôi, chỉ cần Trần Minh Toàn?”
“Không, tôi không cần cả hai anh.”
Diệp Ánh Du lắc đầu tới nỗi da đầu cũng bị kéo tới đau đớn, nhưng không định ngừng lại, cô cố gắng tỏ vẻ mình không đồng ý.
Ánh mắt thâm sâu như hố sâu liếc nhìn cô hồi lâu, anh bỗng nhiên cúi đầu chuẩn xác chiếm lấy đôi môi đỏ thắm ấy. Trước khi Diệp Ánh Du phản kháng, hung hăng xé rách một chút, mùi máu tươi tràn ra, hơn nữa anh cũng không muốn rời khỏi.
Sau khi tách khỏi nụ hôn, Nam Cung Hàn cũng đi vào văn phòng.
Cánh cửa bị đóng lại bởi một lực lớn mà vang lên, hơn nữa còn có giọng nói †o rõ của anh: “Cút cho tôi!”
Diệp Ánh Du ngẩn người, quả quyết rời khỏi theo phương hướng ngược lại.
Trong sảnh lớn, Diệp Châu Tuấn dưới chỉ dẫn của nhân viên lễ tân đi vào thang máy, ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Diệp Ánh Du, anh ngừng bước, nhận lấy thẻ đen trong tay nhân viên lễ tân, ra hiệu tự mình đi.
Nhân viên lễ tân thức thời rời khỏi, chờ Diệp Ánh Du đến gần, Diệp Châu Tuấn lên tiếng nói: “Cô Ánh Du.”
Lời của anh ta ngắn gọn trước sau như một, giọng nói rất có lực xuyên thấu, dường như có thể trực tiếp chấn động màng nhĩ.
Diệp Ánh Du nghi ngờ ngẩng đầu, lúc nhận ra anh ta, cố ra vẻ mạnh mẽ gượng cười: “Anh Châu Tuấn, là anh à.”
“Ừ” Diệp Châu Tuấn khẽ vuốt cầm, nhìn chăm chú đôi mắt đen của cô dường như có vẻ kỳ lạ.
Lặng lẽ không đối mặt một lát, Diệp Ánh Du phá vỡ sự im lặng trước, cô dịch ra một bước, nhường đường: “Anh Châu Tuấn có việc gì với cậu Hàn sao? Em sẽ không quấy rầy.”
Diệp Châu Tuấn không nhúc nhích, anh ấy đứng thẳng, như cây tùng như mỏm núi đá.
Diệp Ánh Du chờ một lát, thấy anh ấy không có ý định đi trước thì cô chỉ đành nói: “Em còn có chút việc, đi trước một bước.”
“Có chuyện khó khăn có thể tìm anh” Lúc cô đi lướt qua người, Diệp Châu Tuấn bỗng nhiên nói. Giọng nói không lớn, nhưng có vẻ như nặng hơn ngàn cân, khiến người ta có cảm giác an toàn đáng tin.