“Thịnh Khanh, cậu nhìn xem, đây mới là dáng vẻ một người đàn ông nên có! Sờ đi, sờ rồi nêu cảm nhận xem!”
Ngô Giang Hoài vô cùng tự hào, khẳng khái nhiệt tình mời Thịnh Khanh cảm nhận cơ bắp của mình.
“Sao cậu lại ngượng ngùng xoắn xít như thế! Chả giống đàn ông tí nào hết.” Ngô Giang Hoài trực tiếp kéo lấy tay Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh lạnh nhạt hất tay cậu ra: “Đừng có động vào ông đây.”
“Đúng! Chính là khí thế này!” Ngô Giang Hoài cười tủm tỉm nói.
“Cậu nhìn Thịnh Khanh kìa, ngày nào cũng đi chung với con trai…”
“Hừ, không phải chỉ là một đứa con gái lẳng lơ giống đàn ông thôi sao.”
Thịnh Khanh đột nhiên đứng dậy, một chân đạp lên bàn hai nữ sinh đang khua môi múa mép sau lưng mình, vẻ mặt âm trầm, hung ác nham hiểm chỉ tay vào bọn họ: “Mấy cậu vừa nói gì?!”
Cả người đều lộ ra khí thế ngất trời.
Ngô Giang Hoài vỗ tay bôm bốp, nghẹn họng trân trối, nửa ngày sau mới phản ứng lại, giơ tay đập bàn như sấm: “Được lắm! Đây mới là khí thế bá vương mà Thịnh Khanh nên có!”
Thịnh Khanh ngây ngốc, nhưng cơ thể của cô như có ý thức, hung ác đe dọa hai nữ sinh kia.
“Tối nay ra ngoài ven rừng chờ tôi!”
“Này này này, Thịnh Khanh ơi Thịnh Khanh, chúng ta có hẹn rồi!” Ngô Giang Hoài vội vàng giữ chặt Thịnh Khanh, che miệng kéo cô lại, vừa kéo Thịnh Khanh vừa xin lỗi hai nữ sinh kia.
Thịnh Khanh giơ tay đập vào đầu cậu ta một cái!
“Cậu cản tớ làm gì?!”
“Thịnh Khanh, thật sự có hẹn mà! Đám rùa lớp 12 kia đã sớm hẹn mấy anh em đi đánh nhau, cậu quên rồi sao?”
Đại não Thịnh Khanh trống rỗng, ra vẻ bá vương cho đã rồi ngụy biện nói: “Ờ, tớ không quên được sao?”
“Được rồi được rồi.”
Đột nhiên Thịnh Khanh che miệng lại, ký ức vừa rồi vẫn còn tràn ngập trong đầu cô.
Thịnh! Bá! Vương!
Hẹn gặp ngoài ven rừng…
Đã sớm hẹn đánh nhau…
Đám rùa năm ba…
Cô cô cô cô vừa mới làm chuyện gì vậy???
“Leng keng! Nhân thiết có hiệu lực, một ngày ba lần, mỗi lần duy trì ba phút, mau mau hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa nhân thiết đi!”