Toàn bộ nhân viên không liên quan trong hội sở đã được di dời.
Không ngừng có người bị cảnh sát nâng ra từ trong tầng kép
Bọn họ đều là thiếu niên, thiếu nữ tuổi trẻ đẹp, chỉ mặc váy hai dây hoặc áo ngắn quần đùi, trên cổ mỗi người đều bị mang vòng cổ, bị xích khóa ở trong phòng, ánh mắt nhìn về phía cảnh sát đều là cực kỳ khiếp sợ.
—— theo một nhân viên liên quan chủ động thú nhận nói, đây là nội dung hằng ngày huấn luyện, phá hủy " tính người" của bọn họ, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành bên bị chi phối, nghe lời, hoàn thành mỗi một mệnh lệnh của "Chủ nhân".
Người thẩm vấn tốn hết sức lực, nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống cảm xúc muốn một chân đá bay người này.
Mấy học sinh lớp 12 mất tích cũng ở trong đó, cũng may còn đang trong giai đoạn " dạy học", trạng thái tinh thần còn tính bình thường.
Trong đó có cô gái, vừa bị mang ra khỏi phòng, liền bắt lấy tay cảnh sát, nhìn trái nhìn phải, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy: "Còn có một người, còn có một người...... Phó Tu Vọng hôm nay mới vừa mang vào, tôi không thấy cậu ấy ở đây, các ngươi, các người có thể lại tìm cậu ấy không, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đi, không thể nào!!"
Cô gái không biết nhớ lại cái gì, ôm lấy đầu, run lẩy bẩy: "Quá thống khổ! Thật sự quá thống khổ! Bọn họ thật sự không phải người! A a a!"
Lệ Hạo ngồi xổm xuống, rút hai tờ giấy, lau nước mắt cho cô ấy, bàn tay ở phía sau nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn cười cười, an ủi nói: "Cậu ấy không sao, cô không cần lo lắng."
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, ngẩn người, bỗng nhiên khóc ra tới, nước mắt từng chút trào ra, bả vai run rẩy. Tất cả cảnh sát xung quanh đều yên lặng, cô khóc thút thít làm họ vô lực, bọn họ nghĩ không được lời nào để có thể trấn an cô gái này.
Lệ Hạo đứng dậy, ngậm điếu thuốc đi ra ngoài cửa.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ánh đèn sáng lạn, màn đêm trở nên mông lung.
Khói trắng từ tàn thuốc bay ra, ở trong gió xoắn lại, rồi tan đi.
"Tôi muốn giao dịch với cậu."
Rất nhiều năm trước, hắn nói như vậy với Vân Chu.
Trong căn phòng hỗn loạn dơ bẩn, dưới ánh đèn tối tăm ánh lập loè, không có giường, tất cả đồ đạc đều dồn về một chỗ, khắp nơi đều là bình rượu.
Cậu chỉ có một cái bàn, một quyển sách, nhưng bị xé rách một nửa.
Chiều nay, Lệ Hạo mới vừa đưa cha Vân Chu đi.
Không chỉ là bạo lực gia đình, Vân Chu mãi đến lúc xe cảnh sát đỗ ở cửa, mới nói với đội cảnh sát: "Cháu nhìn đến ảnh cậu bé không mặc quần áo trong di động của ông ta."
Người đàn ông lập tức nổi giận, sấn mọi người đang hết sức khiếp sợ giơ lên bình rượu đập lên đầu Vân Chu.
"Ông ta còn trộm đồ." Vân Chu né tránh, không nhanh không chậm từ ngăn tủ lấy ra một túi đồ, "Mấy thứ cháu đang cầm lấy này có thể chứng minh không phải của ông ta."
Tên đàn ông như tên điên bắt đầu rống giận, đá vỡ bình rượu, đôi mắt đỏ bừng.
Vân Chu trốn hướng Lệ Hạo, vén lên tay áo, vết thương đầy trên cánh tay nhỏ bé, có vài đường là vết thương mới, nhìn ra được là do mảnh vỡ thủy tinh rạch ra, lộ ra thịt, tuy đã kết vảy nhưng vẫn có vẻ rất đáng sợ, tất cả chỉ bởi vì mấy ngày hôm trước cậu lén chạy ra.
Cậu ngẩng đầu, yếu thế hỏi: "Các chú có thể giúp cháu không?"
Sau khi tên đàn ông bị mang đi, có cảnh sát ở lại trấn an đứa nhỏ này, ghi lại khẩu cung của cậu.
Lệ Hạo vẫn đứng ở đó.
Vân Chu nói cậu năm nay mười tuổi.
Nói cha cậu ép cậu đi trộm đồ, ép cậu đi lừa tiền, cậu không muốn, vì thế cha liền bắt đầu đánh cậu, không cho cậu đi học, nhốt cậu ở đó, có lúc cha ra cửa vài ngày cũng không trở về, làm cậu bị đói bụng vài ngày.
"Ông ta còn muốn bán cháu, bọn buôn người đều đến tận nhà, ông ta nhét cháu vào Minibus, còn gây mê cháu, trên đường lúc xe đi đổ xăng, bọn kia cho rằng cháu còn ngủ, cháu mới trốn thoát."
"Vì sao cháu không báo cảnh sát?" Cảnh sát hỏi.
"Cháu báo rồi, nhưng không có người tin." Vân Chu nói, "Ông ta vừa tới một chút, giải thích vài câu, mọi người liền cảm thấy cháu chỉ là trốn đi bụi, sau lại ông ta bị bọn buôn người đuổi tới cửa nhà đòi tiền, nhưng tiền lúc trước lấy được đã sớm bị tiêu hết, ông ta không trả nổi."
Cảnh sát nghe xong yên lặng, anh không biết nên nói gì, chỉ nghe xong thôi anh đều cảm thấy sởn tóc gáy, cậu bé này vậy mà có thể mặt không đổi sắc từng chữ nói ra.
Sau khi kết thúc Lệ Hạo bảo cảnh sát kia đi trước, đi gần đó mua đồ ăn, sau đó lại vào lại căn nhà rách nát kia.
"Sau này cậu định làm sao bây giờ?" Lệ Hạo hỏi.
"Không biết." Vân Chu nói.
Hắn từ trong túi đồ ăn lấy ra một chai nước, sau khi xác nhận cái nắp là nguyên vẹn, mới vặn ra uống một ngụm.
Một động tác nhỏ rõ ràng, Lệ Hạo tự nhiên nhìn ra được.
Đứa bé này quá bình tĩnh quá trưởng thành, có năng lực vượt xa tuổi của cậu.
Trầm mặc một lát, Vân Chu lại mở miệng nói: "Đại khái sẽ bị đưa đến trại mồ côi đi?"
"Đúng vậy, có lẽ có thể tìm được một người giám hộ mới."
Vân Chu không có biểu cảm gì, nâng má, hỏi sang chủ đề khác: "Sau khi kết thúc điều tra ảnh chụp cậu bé kia sẽ xóa đi chứ? Chác chắn sẽ không lộ ra sao?"
"Tôi chắc chắn, cậu quen cậu ấy à?"
"Cũng không phải quen biết gì, chỉ thấy qua một lần, cháu còn đang rối rắm chuyện này có nên từ cháu nói không."
"Cậu có thể nói thử xem, tôi có thể giúp cậu phán đoán."
Vân Chu nói cho hắn một chuyện, cho dù là Lệ Hạo nghe xong vẫn cảm thấy kinh ngạc.
"Nhưng là cháu không có chứng cứ." Vân Chu cuộn lên hai chân, cằm để ở đầu gối, bộ dáng thoạt nhìn rất ủ rũ, cậu nói, "Không có chứng cứ thì không làm được gì cả."
"Tôi giúp cậu." Lệ Hạo nói.
Việc này trên thực tế không khó tìm chứng cứ, chỉ cần hai bên liên quan, chứng nhận của bệnh viện, sau đó toà án mở phiên toà, Vân Chu thân là trẻ vị thành niên có thể không cần hầu tòa, nhưng cậu vẫn đến, từ xa nhìn đến hai vợ chồng kia, lại nắm Lệ Mục Hà rời đi.
Lại sau đó, vẫn là căn nhà rách nát kia, đêm trước khi Vân Chu phải bị đưa đi trại mồ côi, Lệ Hạo nói: "Tôi muốn giao dịch với cậu."
Cái từ giao dịch này, còn quá tối khó hiểu với trẻ con, nhưng hắn cho rằng đứa bé trước mặt hắn có thể nghe hiểu được.
Lấy danh nghĩa bạo lực gia đình gọi cảnh sát đến nhà cậu, lại ở trước mặt cảnh sát cùng cha mình chỉ ra hành vi phạm tội của ông ta, lại nói chuyện nghiêm trọng nhất cho người có khả năng giúp cậu nhất.
Xong việc còn có thể bình tĩnh trình bày sự thật, tìm ra chứng cứ quan trọng, tất cả khẩu cung, vật chứng đều có thể đủ làm người cha không phải người của mình bị phán theo hướng càng nghiêm trọng.
Cậu nói cậu không có cách nào, chỉ có thể tự cứu mình; cậu nói tuổi cậu còn nhỏ quá, pháp luật là vũ khí là cách duy nhất; cậu nói mọi thứ đều đã đi lên đúng hướng, cậu không muốn lại đi quấy rầy hai giáo sư.
Quá mức trầm tĩnh, quá mức thông tuệ, cho nên tất nhiên cậu hiểu rõ ý nghĩa hai chữ giao dịch.
"Cậu có thể không cần đi trại mồ côi, tôi có thể cho cậu thân phận mới, để cậu được giáo dục với trình độ càng cao." Lệ Hạo đưa ra rất nhiều điều kiện làm Vân Chu không thể lắc đầu, cuối cùng nói, "Đổi lại cậu phải giúp tôi."
Con đường hắn đi đã đến chỗ cổ chai, hắn cũng cần một sự giúp đỡ.
Không có người nào so với Vân Chu thích hợp hơn.
"Có thể." Vân Chu nói.
Cậu đã đọc qua rất nhiều quyển sách, từ sớm đã có thế giới quan của mình, tuy rằng biên giới còn có chút mơ hồ, có chỗ vẫn có chút ngây thơ, nhưng cậu biết mình cần cái gì.
Từ đầu đến cuối đây đều chỉ là một cuộc giao dịch.
Đổi một thân phận mới là từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, cho nên cậu chấp nhận chương trình học Lệ Hạo sắp xếp, làm chính mình trở thành một người khác, anh trốn học, đánh nhau, làm tất cả mọi người cho rằng anh là đồ ngốc học dốt, còn lêu lổng, một thiếu niên vĩnh viễn trị không hết bệnh trung nhị.
Anh lợi dụng tuổi của mình, một thân phận và nhân thiết vô hại tiếp xúc nghi phạm, không ai có thể tra ra anh, Lệ Hạo đã chế tạo bối cảnh hoàn mỹ vô khuyết cho anh, tất cả đủ để mê hoặc bọn họ, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, dễ dàng tìm được tình báo mấu chốt.
Hút xong một điếu thuốc, Lệ Hạo nhận được điện thoại của Lệ Mục Hà.
"Vì sao?" Lệ Mục Hà chất vấn hắn, "Người từ trước đến nay đều bắt tiểu Hỏa làm những việc này sao!!"
Lệ Hạo lại lấy ra một điếu thuốc, đang chuẩn bị châm, nghĩ chốc, lại nhét vào hộp thuốc: "Chuyện này vốn dĩ chính là trao đổi đồng giá."
Hắn biết con trai muốn hỏi cái gì.
"Ba cho cậu ấy học tập, rời khỏi cha cậu ấy, cho cậu ấy sinh hoạt, cậu ấy tìm kiếm tình báo giúp ba, đây chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi."
"Đây là ngụy biện!!"
Lệ Hạo: "Con cho rằng cậu ấy là ở đây tốt hơn hay ở trại mồ côi đợi cha cậu ấy ra tốt hơn?"
"Ba cũng không cho rằng ba có nghĩa vụ không lí do gì lại nuôi lớn một đứa nhóc, cũng không cho rằng ba có năng lực có thể cứu vớt cuộc đời của cậu ấy."
"Đi con đường nào đều là chính mình chọn, cho dù phải bị chỉ trích con cũng không có lập trường, con trai à."
"Người......"
Lệ hạo không để Lệ Mục Hà nói tiếp: "Con hiện tại ở bệnh viện đúng không? Chăm sóc tiểu Hỏa đi, bên này ba còn có việc muốn xử lý."
Nói xong liền cắt đứt điện thoại.
Ban đêm ở khu trung tâm cũng rất ồn ào, gió thổi thật lạnh, thổi vào cổ áo cứ như bị kim đâm.
Lệ Hạo xoay người đi vào sảnh lớn hội sở, tiếp tục xử lý vụ việc.
Ngoài phòng bệnh, Lệ Mục Hà rũ tay.
Khi nhận được điện thoại Giang Tri Hỏa bị thương té xỉu, anh lập tức bỏ lại thực nghiệm chạy tới bệnh viện.
Hơn nữa cuộc gọi này là do là một cảnh sát bên cạnh ba mình gọi.
Lệ Mục Hà vừa nghe cũng liền đoán ra, tiểu Hỏa luôn là đổi công việc làm thêm, chạy khắp nơi, lúc này lại trực tiếp bị đội cảnh sát của Lệ hạo đưa vào bệnh viện.
Giang Tri Hỏa không nói cho Lệ Mục Hà.
Kỹ thuật diễn của cậu rất tốt, chỉ cần muốn giấu, có thể đã lừa gạt bất cứ kẻ nào.
Lệ Mục Hà điều chỉnh cảm xúc, đi vào trong phòng bệnh.
Nhan Mộ ngồi ở bên cạnh Giang Tri Hỏa, cạnh hắn còn có một cô gái trên đầu bó băng vải
Giang Tri Hỏa còn chưa tỉnh, ngủ thật sự sâu, trên eo cậu dán băng gạc, miệng vết thương rất sâu, may mắn chính là không tổn thương đến tì tạng, chỉ là lúc nãy chảy máu quá nhiều, tinh thần lại căng chặt, quá mệt mỏi, để cậu ngủ một lát, chờ tỉnh là có thể xuất viện.
Lệ Mục Hà đi đến nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, may mắn, tất cả bình thường.
Nhan Mộ hiện tại nhìn thấy Lệ Mục Hà còn có chút xấu hổ. Ngày hôm qua hắn và Giang Tri Hỏa giận dỗi chính là bởi vì chính mình ăn dấm của Lệ Mục Hà.
Hà Miểu Miểu ngồi ở bên cạnh liền cảm thấy hai người không đúng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô có dưa ăn, nhưng lý trí của cô nói cô lúc này nên ra ngoài..
Hà Miểu Miểu đè xuống lòng hiếu kỳ, nói: "Chị đi trước đây, trong cục còn có việc, không cần lo lắng cho chị, chị chỉ bị rách da thôi, còn chưa đến mức chấn động não, siêu xe cũng còn ổn."
Cô nói xong xua xua tay liền ra chạy bên ngoài.
Lại là cảnh tượng quen thuộc.
Giang Tri Hỏa nằm ở trên giường bệnh, Nhan Mộ cùng Lệ Mục Hà ngồi ở một chỗ, đều xấu hổ.
Nhan Mộ đang tự hỏi nên nói cái gì, Lệ Mục Hà trước mở miệng nói: "Đi ra ngoài tâm sự đi."
Nhan Mộ gật gật đầu.
Sau khi hai người đi ra phòng bệnh, Giang Tri Hỏa trên giường bệnh vốn ngủ sâu bỗng mở bừng mắt.
Nếu nói là muốn đi ra ngoài tâm sự, kệ hai người họ muốn nói gì, dù sao một thời gian ngắn sẽ không vào đây, hành lang bệnh viện không thích hợp trò chuyện, cuối hành lang có một chỗ, nơi đó thích hợp lớn tiếng nói chuyện.
Giang Tri Hỏa đã sớm tỉnh, nhắm mắt lâu như vậy, càng nghĩ càng tức giận.
Còn nói không phải thế thân?? Nắm tay anh gọi tên người khác??
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy Nhan Mộ nói trắng ra chuyện bạch nguyệt quang khó có thể giải thích đã rất khả nghi.
Có cái gì khó giải thích chứ?!
Rất đơn giản mà, không thể quên được chứ gì!
Bạch nguyệt quang có thể quên mất còn có thể kêu bạch nguyệt quang sao!!
Giang Tri Hỏa nghĩ như thế nào đều khó chịu.
Chuyện tình yêu này đã định là không kết quả, không có khả năng tiếp tục quan hệ này, trước lúc tuyệt giao tốt xấu gì mẹ nó anh cũng phải biết rõ ràng, tiểu Châu chó má đó đến tột cùng là ai!!
Anh máu nóng lên não liền nhảy xuống giường hoả tốc thay quần áo.
Vết thương trên eo không ảnh hưởng hắn đi đường, Giang Tri Hỏa đẩy cửa ra nhìn lén, Nhan Mộ cùng Lệ Mục Hà quả nhiên ở hành lang, anh không do dự, trực tiếp chạy nhanh hướng thang máy.
Vừa đi vừa gửi tin nhắn.
Ôn Đạt vốn ở quán bar ngồi, Khuất Tiêu đang tán gái, cậu phải làm máy bay yểm trợ uống rượu trêu chọc.
Shin đột nhiên gửi tin nhắn hỏi bọn họ ở đâu, cậu ta muốn đến đây.
Khuất Tiêu thẳng tính, đầy đầu óc chỉ có gái, phụ nữ, vừa nghe Shin muốn tới tìm hắn, lập tức vui vẻ, lại tới một chiếc máy bay yểm trợ!!
Kết quả bọn họ thấy Shin hùng hổ đến đây, không khí ở gần mặt anh lạnh lẽo đến muốn đóng băng, vừa vào cửa, không khí toàn bộ ghế lô đều lạnh xuống dưới.
Khí thế này, y hệt như lúc Nhan thiếu nổi giận, Ôn Đạt Khuất Tiêu chỉ một thoáng bị làm hoảng.
"Các nữ thần ơi." Shin nói, "Cho tôi mượn hai nam thần bên trong vài phút."
Sau đó Shin liền kêu hai người bị dọa ra ghế lô.
"Làm sao vậy?" Khuất Tiêu hỏi, " Làm như vậy với ông chủ là phải trừ tiền lương đó nhá!"
" Lúc sau lại tính chuyện này, trước tôi liền muốn hỏi một chuyện." Giang Tri Hỏa nói, "Bạch nguyệt quang của Nhan Mộ rốt cuộc là ai??"
Tác giả có lời muốn nói: Hỏa ca: wtf tiểu Chu lại là chính tuiiiii??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT