Người đang nói chuyện đúng là thật sự thiếu đánh, đứng trước mặt học sinh Nhất Trung dùng giọng điệu khinh thường như thế nói " Nhất Trung cũng chỉ như thế", mặc cho ai nghe xong đều không thoải mái.
Có nam sinh rất bồng bột trực tiếp hỏi: " Mày có ý gì?"
Người nọ nghe thấy có người phản bác, liền hứng thú: " Chỉ là ăn ngay nói thật thôi."
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Nhất Trung toàn bọn học sinh ngoan trên mặt mang mắt kính, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, yếu đuối không biết nổi giận, trên thực tế cậu ta nhìn đến cũng như thế, thành tích tốt có ích lợi gì, chạy hai vòng liền suyễn như sắp tắt thở, nằm liệt trên mặt cỏ, sân thể dục cũng thế, chỉ là loại thường thôi.
"Nhìn như chúng mày, làm đại hội thể thao thế nào được chứ?" Nói xong, cậu ta cúi đầu, nhìn đến một bóng người, lại là ngạc nhiên, "Giang Tri Hỏa?!"
Giang Tri Hỏa một tay chống đất, ngửa ra sau, nâng lên cằm, dáng vẻ nhẹ nhàng: "Lâu rồi không gặp."
Tông Bội ngay từ đầu liền cảm thấy người này quen mắt, lại nhìn vài lần, nghĩ tới: " Mày là Hách Tạ Châu?"
Mặt Hách Tạ Châu lập tức trầm xuống: " Mày thật sự học Nhất Trung?"
Giang Tri Hỏa: "Thì?"
Người chung quanh nghe đối thoại thế này, hỏi: "Hỏa ca, cậu biết thằng này?"
"Biết, bạn cùng cấp hai ấy mà." Giang Tri Hỏa giọng điệu lười muốn nói với mày, "Không nghĩ tới ở đây rồi mà còn có thể gặp được mày."
"Đ*t." Hách Tạ Châu vừa nhìn đến Giang Tri Hỏa là có thể nhớ tới trước kia những việc trước kia, Giang Tri Hỏa rõ ràng chưa nặng lời, Hách Tạ Châu lại luôn cảm thấy chính mình bị ánh mắt không quan tâm của đối phương nhục nhã, sắc mặt càng thêm âm trầm, ngực dâng lên một cổ khí, không nói hai lời liền nâng lên tay.
Hai người bên cạnh cùng tới biết rõ ràng tính tình Hách Tạ Châu, đây rõ ràng là muốn ra tay đánh người! Hai người bọn họ không muốn đến làm quen hoàn cảnh thi đấu một chút liền gây chuyện, vội vàng ngăn lại cậu ta: "Hách ca, đừng đừng đừng, đây là trường học người ta."
Giang Tri Hỏa ngày thường không dễ dàng xung đột với ai, phía trước trừ bỏ Nhan Mộ anh đều rất tốt tính, chẳng sợ thực sự có người có mâu thuẫn với anh, anh cũng phần lớn cười cho qua chuyện.
Hôm nay lại là thái độ khác thường, vẻ mặt chán ghét rõ ràng treo ở trên mặt, không một tia che giấu, phát ra một tiếng cười nhạo.
Hách Tạ Châu càng thêm phẫn nộ, lại nghĩ tới hẻm nhỏ mấy năm trước, cũng là ánh mắt khinh miệt như thế.
Cậu ta lập tức giật ra tay giữ chặt cậu ta, cả người liền phải vọt tới trước mặt Giang Tri Hỏa.
Nhưng mà, nhưng vào lúc này, có người bóp chặt cổ tay cậu ta, dùng sức thật mạnh, khuỷu tay uốn lượn, một động tác thuật bắt tiêu chuẩn, không dùng nhiều sức kiềm trụ cậu ta.
Bên tai là giọng nói lạnh như băng: "Người ở đây rất nhiều, muốn đánh nhau có thể đổi chỗ, tôi đi với cậu."
Hách Tạ Châu kinh ngạc ngẩng đầu, người giữ tay cậu ta mặt mày lạnh băng, tuy chỉ là nắm hờ, lại làm cậu ta không thể động đậy, dáng vẻ thong dong tự nhiên trái ngược hoàn toàn với vẻ quẫn của cậu ta.
Hách Tạ Châu dùng hết sức lực toàn thân mới có thể giật ra, một tay che lại khớp cổ tay bị vặn mà đau đớn liên tục, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Nhan Mộ bình tĩnh tự nhiên rũ xuống tay.
Sân thể dục lớn, lại đông người, từng người tự mình chạy vòng huấn luyện, chỗ này vốn không quá nhiều người chú ý tới, vì Nhan Mộ bỗng nhiên xuất hiện mà bị nhiệt độ mạnh mẽ giảm xuống.
Giang Tri Hỏa đã chuẩn bị tốt để ra tay, dù sao lại không phải chưa từng đánh Hách Tạ Châu, tên này thật sự thiếu đòn, không đập một trận thì không làm người.
Lại không dự đoán được Nhan Mộ sẽ đến thay anh ra tay.
Mà giờ phút này, Nhan Mộ là đứng, Giang Tri Hỏa vẫn giữ tư thế đang ngồi ở trên mặt cỏ, một đứng một ngồi, đèn của sân thể dục chói lóa, chiếu nghiêng mà xuống, vệt đỏ dữ tợn trên tay Nhan Mộ ở trong tầm mắt anh rất rõ ràng.
"Tay cậu bị làm sao vậy?" Giang Tri Hỏa giữ chặt tay Nhan Mộ, anh đã cố gắng tránh đi vệt đỏ, chỉ là diện tích quá lớn, từ bàn tay đến cánh tay đều có, vẫn là không thể tránh khỏi đụng tới mấy chỗ.
Cánh tay Nhan Mộ theo bản năng co rụt lại.
"Bỏng." Hắn nói.
"Bỏng cái rắm, nghĩ tôi mù à?!" Giang Tri Hỏa có chút cao giọng.
Nhan Mộ không nói nữa, cũng không có ỷ muốn giải thích.
Vài người nhóm tiếp sức chỉ cảm thấy Nhan Mộ xuất hiện rất đột nhiên, không đi chú ý cái khác, đến khi nghe được hai người đối thoại, mới nhìn đến trên cánh tay Nhan Mộ đỏ lên như bị bỏng.
"Má, Nhan thần bị làm sao vậy?"
"Nấu nước bị bỏng hả?"
"Chỗ tôi có nước, hay là đổ lên một chút?"
"Bình đó của cậu là bình giữ ấm! Nước nóng!"
Hách Tạ Châu: "......"
Không ai để ý đến cậu ta.
Cảm giác bị bơ làm người ta bực bội, cổ tay giảm bớt đau đớn, cậu ta lại muốn ra tay, hai tên đàn em lại lần nữa giữ chặt cậu ta.
Ở trường mình phá như nào cũng không sao, tới trường học khác gây chuyện mới thật sự rảnh rỗi tìm chuyện để làm!
"Hách ca, bình tĩnh bình tĩnh."
"Về rồi nói, về rồi nói!"
Người này quá phiền, cứ ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, Giang Tri Hỏa liếc cậu ta, dùng giọng điệu chán ghét chưa từng thấy: "Tôi nhớ rõ tôi nói rồi, đừng lại làm tôi nhìn đến cậu."
Ánh mắt kia, giống hệt như hẻm nhỏ trước kia, Hách Tạ Châu muốn ra tay, lại không dám lại đi phía trước nửa bước, chỉ có thể buông lời hung ác: "Chờ đó."
"Ha." Giang Tri Hỏa cười lạnh một tiếng, " Hồi cấp hai mày bảo tao chờ, chờ lâu lắm rồi, mày dám tới sao?"
Khi hai người nói chuyện, thành viên nhóm tiếp sức không một người dám mở miệng.
Hỏa ca nổi giận.
Tuy rằng không biết vì sao...... Nghe tới hình như là ân oán thời cấp hai.
Khí tràng quá mạnh, bọn họ không dám hỏi gì, liền thấy Giang Tri Hỏa không tiếp tục để ý Hách Tạ Châu đang căm giận rời đi, mà dịch sang một bên, kéo Nhan Mộ, từ trong balo lấy ra mấy tờ khăn ướt.
Mặc kệ bị vết thương gì, khăn ướt cũng chưa chả có tác dụng gì, nhưng ít ra mát lạnh đắp ở trên tay có thể giảm bớt một ít đau đớn.
"Sao lại thế này?" Giang Tri Hỏa lại hỏi.
"Không có gì." Nhan Mộ nói.
"Chậc." Giang Tri Hỏa cách khăn ướt, ở chỗ vệt đỏ nhấn nhấn, chảy ra một chút vệt nước, lạnh căm căm cùng đau đớn dưới đầu ngón tay xen với nhau.
Lần thứ ba.
Trên tay Nhan Mộ xuất hiện vệt đỏ suốt ba lần.
Lần đầu tiên là ngày từ bệnh viện trở về.
Lần thứ hai ở trên đường gặp được Phùng Trí ra tay, ngày đó Nhan Mộ còn giúp anh chắn khỏi dây dưa của vị ông khách kia.
Lần thứ ba, chính là lần này.
Hai lần trước Giang Tri Hỏa không có chú ý tới, ít nhất lúc này đây, anh rõ ràng nhìn đến, Nhan Mộ là sau khi chạm vào Hách Tạ Châu, trên tay mới xuất hiện vệt đỏ.
Mà khi anh lại hỏi lần nữa, Nhan Mộ lại vẫn là nói, "Không có gì."
Giang Tri Hỏa dứt khoát không hỏi nữa, nhẹ nhàng đầu ngón tay thật cẩn thận dùng khăn ướt lau qua vệt đỏ.
Anh quá nghiêm túc, Nhan Mộ cũng đang rũ mắt xem anh.
Bầu không khí giữa hai người hình thành một khối lĩnh vực người khác không thể chen chân, rõ ràng cùng ở một chỗ, lại ngăn cách họ bên ngoài.
Có nam sinh thấy vết thương trên tay Nhan Mộ thật sự ghê người, nhịn không được muốn hỏi, sau khi chạm vào ánh mắt lạnh như băng liền liên tục lui về phía sau, không dám hỏi.
Thật đáng sợ, chỉ có giáo bá mới có thể đứng cùng một chỗ với học thần.
Nữ sinh A lặng lẽ nhích sang phía Tông Bội một chút.
Tông Bội cùng Giang Tri Hỏa là bạn cấp hai, còn biết tên trường khác đến tìm chuyện hồi nãy.
Nữ sinh A nhỏ giọng hỏi: "Tông Bội, tên vừa rồi có phải có ân oán gì với Hoả ca phải không?"
"Ừmm......" Tông Bội khó xử gật gật đầu.
Giữa Hách Tạ Châu và Giang Tri Hỏa xác thật đã xảy ra một ít việc, cậu chỉ biết tình hình đại khái, cụ thể cũng không rõ ràng.
Tông Bội là vì hồi năm lớp 9 chủ nhiệm lớp làm kế hoạch giúp đỡ học tập một chọi một mới thân với Giang Tri Hỏa.
Còn trước đó nữa, với vị giáo bá đi học để ngủ, đến trễ, còn hay trốn học chỉ có một loại ấn tượng.
—— sợ hãi.
Năm lớp 8 ấy, Giang Tri Hỏa đánh Hách Tạ Châu _ thằng quý tử của giáo viên chủ nhiệm lớp nào đó.
Nguyên nhân cụ thể không người nào hiểu, trường học cũng không thông báo gì với ai, Giang Tri Hỏa thì không phải cùng lớp với Hách Tạ Châu, cũng liền không ai biết bọn họ vì sao mà mâu thuẫn.
Mọi người chỉ biết Giang Tri Hỏa ở ở ngoài trường đánh người, nghe nói đánh đặc biệt nặng tay, mặt mũi bầm dập, một chân còn gãy không thể đi đường.
Mấy ngày đó Giang Tri Hỏa bị gọi vào Phòng Giáo Vụ rất nhiều lần, tất cả mọi người cho rằng cậu ta tiêu rồi, đã đánh người, còn đánh con trai giáo viên, hơn nữa nghe nói thằng bị đập còn thân thích với lãnh đạo nào đó trong trường, khẳng định không cần chờ kết quả, không phải thôi học chính là nghỉ học.
Không nghĩ tới chính là, mấy lượt đi đi về về, Giang Tri Hỏa không bị gì hết, không chỉ có không bị xử phạt, thậm chí còn không cần viết bản kiểm điểm, mà vị chủ nhiệm lớp kia và Hách Tạ Châu bị đuổi khỏi trường.
Khi đó mọi người đều còn nhỏ, Giang Tri Hỏa không giải thích, chỉ nhìn thấy kết quả xử lý như vậy, đều nghĩ rằng —— Giang Tri Hỏa nhất định có hậu trường rất cứng, đánh người đều không bị xử phạt gì, còn đuổi được người nọ ra khỏi trường học.
Ai, cũng, không, thể, chọc, cậu ta!
Từ đó trở đi, thanh danh giáo bá xem như ở trong trường học chứng thực, không có người nào lại dám nói chuyện với Giang giáo bá. Ngay cả giáo viên đều bắt đầu không hề để ý cậu ta, trốn học cho trốn, tuyệt không nhiều lời nửa câu.
Thân là bạn cùng lớp, Tông Bội ngay từ đầu cũng rất sợ hãi.
Chỗ ngồi của cậu cách Giang Tri Hỏa gần, cậu không quên ngày đánh người trong lời đồn đó, Giang Tri Hoả mặc áo khoác đồng phục bám bụi đi vào lớp, trực tiếp ghé vào trên bàn, cả người lạnh băng.
Mãi đến vào lớp 9, Tông Bội thân với Giang Tri Hỏa một chút, mới hơi cảm thấy, lời đồn trong trường học là thật sự không đáng tin cậy, Hỏa ca rõ ràng nhiệt tình rộng rãi còn trượng nghĩa, đánh nhau còn đuổi người ta đi khẳng định là truyền bậy.
Nhưng trên thực tế, lúc ấy mọi người không dám tiếp xúc với Giang Tri Hỏa, trừ bỏ đồn cậu ta hậu trường lớn, ngàn vạn đừng đi chọc cậu ta, còn có một lời đồn khác.
"Nghe nói Giang Tri Hỏa là gay, là Hách Tạ Châu nói, còn...... cùng Chúc Hữu lớp chúng ta yêu đương, Chúc Hữu còn chính miệng thừa nhận cậu ta là Gay, Giang Tri Hỏa chính là vì Chúc Hữu động tay."
Khi cấp hai mọi người đều chưa phân hoá, hơn nữa Alpha cùng Omega số lượng thật sự rất ít, đối với tính hướng, đại đa số càng là thói quen từ góc độ của Beta phân chia, như cũ chia làm nam sinh cùng nữ sinh.
Khi đó Tông Bội chỉ nghĩ yên lặng học tập, rời xa giáo bá, cảm giác sợ hãi đối với lời đồn, cùng với đối giáo bá đều giấu kỹ, không có biểu hiện ra ngoài.
Nhưng ngày đó, cậu lại ở hẻm nhỏ gần trường học đến hai người đi cùng một chỗ, cách không gần không xa.
Chúc Hữu lùn hơn so với Giang Tri Hỏa một cái đầu, đi ở bên trái cậu ta, duỗi tay dắt lấy góc áo cậu ta.
Cái động tác này vốn không tính quá mức ái muội, nhưng bị lời đồn gay nhuộm đẫm, cậu thấy cứ cảm thấy không thích hợp thế nào đó.
Không ai dám hỏi đến trước mặt Giang giáo bá, Giang Tri Hỏa tự nhiên cũng không vì lời đồn này giải thích thêm.
Chính là sau lại một ngày nào đó, bạn học cũng Chúc Hữu đó cũng không hề tới trường học.
Làm một người bạn đủ tư cách, từ đầu chí cuối, Tông Bội chưa bao giờ ở trước mặt Giang Tri Hỏa nói đến cái này, Hỏa ca vẫn luôn là Hỏa ca mà cậu thân thiết, lại không phải Hỏa ca trong lời đồn, hơn nữa thời gian cũng qua đi rất nhiều năm, những lời này đến sau lại đã bị tin tức "Giang giáo bá vậy mà vừa hay đạp trúng điểm sàn thi được Lâm Thành Nhất Trung" lấn lướt.
Lại nói Hỏa ca lúc trước còn có một khoảng thời gian đang theo đuổi giáo hoa mà! Sao có thể là gay!
"Cụ thể tôi cũng không biết rõ ràng." Tông Bội ăn ngay nói thật.
Chờ cậu hồi ức xong, nữ sinh A đã không thèm để ý tên trường khác có ân oán gì không, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm hai người đối diện bị ánh đèn chiếu sáng bao phủ.
Giang Tri Hỏa còn đang cẩn thận đắp khăn ướt, môi nhấp chặt.
Nhan Mộ giơ tay, ở trên tóc anh xoa xoa, giải thích nói: "Không dám nói cho cậu."
Giang Tri Hỏa nhìn về phía hắn, nặng nề nói: "Vậy không cần phải nói."
Nữ sinh A: "Áu ú!"
Giáo bá đau lòng học thần!
Học thần sờ đầu!
Quá đáng ship!!
Chuyện về Hách Tạ Châu Giang Tri Hỏa không để ý đến, mặc kệ, lúc trước có thể đập cậu ta một trận, hiện tại còn có thể cho thêm trận nữa.
Trở lại chỗ ở, Giang Tri Hỏa nằm nghiêng lên giường, click mở thanh tìm kiếm trong trình duyệt.
"au khi đụng vào trên tay sinh ra vệt đỏ"
"Đụng vào xuất hiện vệt đỏ"
"Không thể đụng vào"
Giang Tri Hỏa thay đổi rất nhiều từ khóa, nhưng không hiện ra trang web liên quan, có nói là dị ứng, có nói là phản ứng ứng kích, nhưng phản ứng ứng kích chỉ nhằm vào hành vi nào đó, cũng không hề sinh ra vệt đỏ, trừ cái này ra tất cả đều là quảng cáo tiếp thu trị liệu.
Search nửa ngày, không ra gì, không có ca bệnh nào phù hợp.
Giang Tri Hỏa đem điện thoại ném đến một bên, cánh tay áp che lên đôi mắt, ngăn trở ánh đèn.
Ngu xuẩn, có bệnh còn nên đi Baidu sao?
Vệt đỏ kia không có khả năng vô duyên vô cớ ra tới, khẳng định có điều kiện kích phát, Nhan Mộ không có nói với anh, chỉ nói qua không trị được.
Chẳng lẽ sau khi đụng tới Hách Tạ Châu xuất hiện vệt đỏ là trùng hợp?
Nhưng lần trước khi xuất hiện vệt đỏ cũng thế, Nhan Mộ không chạm qua bất cứ thứ gì, chỉ chạm qua người.
Nhưng nếu thật sự là giả thuyết "Không thể đụng vào người khác, nếu không sẽ bị thương", cũng không hợp lý.
Anh có thể chạm vào Nhan Mộ, bọn họ ngủ ở trên một cái giường, bọn họ cũng làm quá tiếp xúc thân mật như vậy, chẳng sợ đánh một trận Nhan Mộ đều không bị gì.
"......"
Thôi kệ, người ta đều không vội, chính mình tại đây lo lắng cái quần què!
Giang Tri Hỏa vỗ vỗ mặt, cầm quần áo tắm rửa liền đi phòng tắm tắm rửa, làm khô tóc, phơi xong quần áo, nằm ở trên giường, thật lâu cũng chưa nhắm mắt lại.
Tuy nói trong lòng an ủi chính mình như vậy, Giang Tri Hỏa vẫn là biết chính mình vì sao để ý chuyện này.
Trên mạng không có nói qua ca bệnh không thể đụng vào, nhưng anh gặp qua người bị qua loại bệnh này.
Tần ca cũng không thể bị ai chạm vào.
Ngay từ đầu Tần Mộ nói cho anh, hắn chính là bởi vì cái bệnh này không thể ra cửa, khi đó hắn còn không hiểu cái gì, nói giỡn qua Tần đại thiếu gia kiều quý, mẹ Tần nuôi hắn quá tốt.
Tức giận đến mức Tần Mộ vài ngày không có để ý đến anh.
Nhưng ở vài ngày sau đó có một cuộc thi dương cầm, có cô bạn tuổi ngang ngửa Tần mộ cùng lên sân khấu, cô ấy dắt tay Tần Mộ, Tần Mộ lại giống bị lửa đốt mà ném ra tay.
Xuống sân khấu, Vân Chu mới nhìn đến, lòng bàn tay và mu bàn tay của Tần Mộ đều đỏ bừng, còn rất đau, cánh tay giật giật.
Anh lập tức xin lỗi Tần ca.
Lại sau đó, anh cũng cố gắng không chạm vào hắn, bởi vì như vậy sẽ rất đau, khi không thể không đụng vào, cũng sẽ mang găng tay.
Anh không muốn Tần ca đau.
Giang Tri Hỏa thở dài một tiếng, đem suy nghĩ không có khả năng nào đó đuổi khỏi đầu, bức bách chính mình thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT