Nhan Mộ hiểu ý của anh, đưa lòng bàn tay trượt xuống một bên mặt, vuốt ve cằm và hầu kết, sau đó mềm nhẹ cúi người xuống.
Bọn họ quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc những cách có thể khiến nhau run rẩy và khiến nhau cảm thấy thoải mái.
Sau khi kết thúc, Giang Tri Hỏa lười động đậy được Nhan Mộ ôm vào phòng tắm, cả trong lẫn ngoài rửa sạch một lần.
"Gần đây em gầy đi rất nhiều, không chịu ăn uống gì." Nhan Mộ nói.
"Em có ăn, nhưng không có khẩu vị." Giang Tri Hỏa ghé vào ven bồn tắm, vì quá mệt mỏi, đôi mắt không mở ra được, anh cảm thấy mình thậm chí có thể trực tiếp ngủ ở bồn tắm.
Ngày hôm sau Nhan Mộ tỉnh dậy sớm hơn Giang Tri Hỏa, nấu cháo kê, trứng rán và đậu hũ đơn giản với hành lá.
Bữa sáng thanh đạm nhưng Giang Tri Hỏa không ăn được bao nhiêu liền thả đũa: "Em no rồi."
Còn thừa một nửa trứng nửa chén cháo, Nhan Mộ hơi nhíu mày, chỉ ra: "Em không ăn được bao nhiêu, tiểu Chu."
Giang Tri Hỏa ngáp một cái, gần đây anh luôn mệt rã rời nên lười nhác ghé vào trên bàn, nhắm mắt: "Nhưng em không ăn được nữa."
Nhan Mộ không cho phép anh lừa qua chuyện, nói: "Ăn hết cháo đi, hôm nay anh nghỉ, trưa anh đi ăn cơm với em."
Giang Tri Hỏa ngẩng mặt, khó khăn ngồi dậy, xoa nhẹ hai chút tỉnh táo, bưng lên nửa chén cháo dở, đáp: "Ò."
Giang Tri Hỏa ở trong nhà thì lười biếng, ăn nửa chén cháo còn bắt bạn trai dỗ sau khi đến công ty nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, nghiêm túc ngay ngắn, không cho phép có gì sai sót.
Dự án gần đây rất quan trọng, bọn họ cần triển lãm thành quả mới nhất vào hội nghị trong ngành vào tháng sau, chỉ là gần đây đoàn đội có chút trục trặc, một số chương trình đã được viết lại nhiều lần và vẫn còn Bug.
Họp xong đã hơn một giờ chiều, mọi người đều đói bụng, Giang Tri Hỏa đặt cơm hộp của nhà hàng gần đó, để mọi người ăn ngon hơn còn kéo dài thời gian nghỉ trưa một giờ.
Không biết có phải do nhịn đói quá lâu không, khi Giang Tri Hỏa đi ra phòng họp, chân bỗng nhiên mềm nhũn, loạng choạng, may mà phía sau có người đỡ anh, không đến mức ngã về phía trước.
Quay đầu lại mới nhìn đến, người đỡ anh chính là Lệ Mục Hà.
"Tiểu Hỏa, em có sao không?" Lệ Mục Hà hỏi.
"Không sao." Giang Tri Hỏa xoa bóp mũi, miễn cưỡng vực dậy cảm xúc, "Gần đây quá mệt mỏi."
Khi đi ra phòng họp, Nhan Mộ đã chờ ở trong văn phòng, vừa thấy đến Nhan ca không còn thấy uể oải, Giang Tri Hỏa thân mật ôm lấy Nhan Mộ, gương mặt cọ cọ mặt hắn.
Giang Tri Hỏa trước mặt giỏi giang nghiêm túc người ngoài, ở trước mặt bạn trai nhà mình vẫn là dáng vẻ dính người thân mật như lúc vừa yêu nhau không lâu kia.
Nhan Mộ giơ tay ôm Giang Tri Hỏa, gật gật đầu với Lệ Mục Hà, xem như chào hỏi.
Hai người ăn xong cơm trưa, Nhan Mộ thấy tin nhắn của phòng thí nghiệm nói là có số liệu xảy ra vấn đề, những người khác không thể giải quyết, chỉ có hắn có cách, hỏi Nhan Mộ có thời gian tới giúp một chút không.
Nhan Mộ ngước mắt nhìn về phía Giang Tri Hỏa, sau khi được đồng ý mới đồng ý tới.
Một đoạn thời gian gần đây hai người đều rất bận, thời gian rảnh rỗi rất ít. Rốt cuộc cũng đến hội nghị của ngành, ngày đó Nhan Mộ cũng có việc, khả năng không thể đến hiện trường kịp.
Nhan Mộ nói: "Xử lý xong anh sẽ đến, hy vọng còn kịp."
"Không sao." Giang Tri Hỏa súc trong ổ chăn, cuộn mình trên giường, có lẽ là do máy điều hòa quá lạnh, anh cảm thấy lạnh run run, "Không phải em đã diễn luyện cho anh xem rồi à?"
Khi đợi lên sân khấu trạng thái Giang Tri Hỏa vẫn tệ, cứ cảm thấy lãnh, bữa sáng tiện tay mua gần hội trường có thể không quá sạch sẽ làm bây giờ có chút buồn nôn.
Thợ makeup đang trang điểm trước khi lên sân khấu nhìn thấy vẻ mặt của Giang Chi Hỏa, lo lắng hỏi: "Nhìn sắc mặt anh có vẻ như không được khỏe lắm?"
"Có thể là do thức đêm quá nhiều." Giang Tri Hỏa ltựa người vào sofa, tìm chăn cho mình "Chờ hội nghị kết thúc nguyện vọng của tôi đầu tiên là ngủ ba ngày."
Thợ makeup cười rộ.
Toàn bộ hội nghị diễn ra cực kỳ thuận lợi, nếu nói ngay từ đầu còn có người nghi ngờ Giang Tri Hỏa và đoàn đội trẻ tuổi anh thành lập, thì sau khi anh đem thể hiện thành quả ở hội nghị tất cả nghi ngờ đều tan thành mây khói.
Có vô số ngành công nghiệp mà máy tính có thể mở rộng ra nhưng Giang Tri Hỏa chọn một hướng đi khó khăn nhất và có tiềm lực nhất —— trí tuệ nhân tạo.
Mọi ánh mắt đều tập trung ở vào chàng trai trẻ đang phát biểu, những thành tựu và khái niệm của anh ấy chắc chắn đứng đầu ngành.
Xe không thể trực tiếp đi vào hội trường nên sau khi xuống xe Nhan Mộ chạy một đường đến, hắn đã tới chậm, không thấy được phần xuất sắc nhất triển lãm thành quả, nhưng hắn đuổi kịp kết thúc.
Chàng trai trên sân khấu mỉm cười thành thạo tự tin, ánh đèn chiếu vào trên người anh, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vì anh, sự tự tin và thành quả anh triển lãm đều giống nhau, kinh diễm tất cả mọi người ở đây.
Hội nghị kéo dài hai ngày, ngày đầu tiên triển lãm thành quả, ngày hôm sau là các tiệc rượu.
Giang Tri Hỏa trời sinh giỏi về giao tiếp, hơn nữa mấy năm trước khi trợ giúp Lệ Hạo điều tra còn học tập các khóa học tâm lý, rõ ràng là người trẻ tuổi nhất trong hội trường lại có thể ở thản nhiên tự nhiên, cử trọng nhược khinh trong một đám ông lớn trong ngành.
Chỉ là Giang Tri Hỏa ở trong tiệc rượu cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà khi kết thúc liền không được, chân mềm nhũn, nôn ra hết đồ ăn uống, sắc mặt trắng bệch, sau đó té xỉu ở trên xe, bị đồng nghiệp vội vàng đưa đến bệnh viện.
Nhan Mộ nhận được điện thoại, trực tiếp bỏ hội nghị chạy đi, Giang Tri Hỏa đã tỉnh, dựa vào trên giường bệnh, đồng nghiệp thấy Nhan Mộ tới, miêu tả đơn giản triệu chứng của anh: "Thật ra cũng không sao, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi tốt, vừa nãy lại uống rượu, còn có......"
Cậu ta không nói được nữa, nhìn Giang Tri Hỏa một cái, việc này vẫn là cần Giang Tri Hỏa tự nói.
"Cậu đi về trước đi, đêm nay cảm ơn cậu." Giang Tri Hỏa nói.
Đồng nghiệp đi ra phòng bệnh.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Nhan Mộ căn bản không thể bình tĩnh, đồng nghiệp kia bỗng nhiên tạm dừng quỷ dị cùng với thái độ ngậm miệng không nói của Giang Tri Hỏa, làm hắn có vô số đoán mò không tốt.
Giang Tri Hỏa rũ mắt, nhăn mày, một chuyện rất đơn giản lại không biết nên nói như thế nào với Nhan ca.
Căn bản không thể mở miệng.
Nhan Mộ thấy anh muốn nói lại thôi, một trận hoảng hốt, trái tim đập thình thịch, hắn không hề dò hỏi, trực tiếp tháo xuống hồ sơ bệnh án treo ở đầu giường bệnh.
Thấy rõ chữ phía trên, mỗi tế bào và máu cả người đều ngây ngẩn ——
Họ tên người bệnh: Giang Tri Hỏa.
Giới tính thứ hai: Omega.
Bệnh án: Mang thai thời gian đầu, 45 ngày.
Nhan Mộ: "?"
Giang Tri Hỏa thở dài một hơi, dần gục đầu xuống, chôn mặt trong chăn bệnh viện.
Trừ mang thai, thân thể có vấn đề lớn gì khác, chuyền xong một chai liền có thể xuất viện.
Trên xe đi về Giang Tri Hỏa không nói một câu, dựa vào bên cửa sổ, hàng mi dài rũ xuống tới, đôi mắt nửa khép.
Nhan Mộ có thể hiểu ý nghĩa một tiếng thở dài của Giang Tri Hỏa ở trong bệnh viện và lúc này không nói một lời.
Đứa bé này tới quá ngoài ý muốn, ở ngoài kế hoạch, hơn nữa không đúng lúc.
Giang Tri Hỏa ở vào thời gian đầu khởi nghiệp, mới vừa bộc lộ tài năng ở trong hội nghị trong ngành, lúc sau chắc chắn phí tiếp tục liều mạng, mà Nhan Mộ cũng đang tính tiếp tục đi lên trên, đào tạo sâu trên bằng cấp. Trạng thái trước mắt của hai người cũng không thích hợp chân chính sinh ra và nuôi dưỡng một đứa trẻ.
Tiền tài không phải vấn đề lớn đối với bọn họ.
Nhưng bọn họ đều không có gia đình hoàn chỉnh.
Những chuyện đã từng trải qua đó làm cho bọn họ băn khoăn trong lòng.
Ở dưới tình huống không thể chắc chắn chính mình có thể trở thành một ba mẹ đủ tư cách, bọn họ có thể kịp thời thay đổi nhân vật của mình không?
Nhan Mộ và Giang Tri Hỏa không có tự tin với chính mình.
Ngoài cửa sổ xe, hoàng hôn hòa vào dãy núi xa xa, một hoàng hôn tuyệt đẹp.
Sắp về đến nhà, Giang Tri Hỏa im lặng một đường rốt cuộc mở miệng: "Nhan ca, tủ lạnh trống không rồi, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ đi?"
Giờ này siêu thị rất đông người, Giang Tri Hỏa không rên một tiếng kéo chiếc xe đẩy, đi một đường ném đồ vào trong xe, thậm chí ném cả hai bao băng vệ sinh —— anh căn bản không thấy chính mình đang đi qua khu vực nào, chỉ là không ngừng lặp lại động tác lấy đồ vật, ném đồ vật này.
Đây là thói quen khi Giang Tri Hỏa suy nghĩ.
Khi anh tập trung suy nghĩ, anh luôn thích chạy tới siêu thị hoặc là nơi nào đó náo nhiệt, sau đó tự sa vào thế giới của mình.
Một lần trước xuất hiện loại trạng thái này vẫn là khi dự án gặp bình cảnh.
Chuyện mang thai rõ ràng ảnh hưởng lớn đến anh hơn cả dự án gặp bình cảnh.
Quầy thanh toán của siêu thị xếp cả một hàng dài, máy tự tính tiền xuất hiện trục trặc, mọi người chỉ có thể xếp hàng ở cửa nhân viên.
"Ài dà, hôm nay thật đông." Nhân viên tính tiền trò chuyện với người bên cạnh giúp bỏ hàng vào túi.
"Đúng vậy, thế này đến khi nào mới có thể tan tầm?" Chị xếp túi mua hàng liếc mắt hàng dài, liếc mắt một cái liền nhìn đến hai anh đẹp trai cuối hàng.
"Này, chị xem cuối hàng đi!" Chị xếp túi mua hàng tỷ nhắc nhở nhân viên tính tiền.
Nhân viên tính tiền tranh thủ quét mã, nhẹ liếc: "Đẹp trai thật! Cùng nhau dạo siêu thị? Bọn họ là quan hệ gì? Anh em? Người yêu?"
"Chắc là người yêu? AO? Nhưng bọn họ hình như đang cãi nhau."
"Chắc thế?"
Hai người dần dần đi lên trước, hai cô gái còn muốn đoán xem tình hình của hai bọn họ, Giang Tri Hỏa lại bỗng nhiên như là nghĩ thông suốt điều gì đó, giơ tay đập thật mạnh trên cánh tay Nhan Mộ.
"Bốp" một tiếng, thanh thúy vang dội, cánh tay bị đập đỏ lên.
Giang Tri Hỏa: "Nhan Mộ, em nói một lần cuối."
Nhan Mộ: "?"
Tuy rằng không biết Giang Tri Hỏa muốn diễn tình huống gì, nhưng xem dáng vẻ của anh, tất nhiên là đã nghĩ thông suốt, đã đưa ra quyết định.
Giọng Giang Tri Hỏa nặng nề, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo: "Chia tay với bạn gái anh đi."
Nhan Mộ diễn hùa anh, chủ động tiếp diễn: "Vì sao? Bây giờ không phải chúng ta đang sống rất tốt sao."
Giọng bọn họ không lớn, chỉ là xung có rất đông người xếp hàng, đều có thể nghe thấy.
Chỉ thấy Giang Tri Hỏa căm tức nhìn tra nam, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt tay hắn: "Bởi vì em đã mang thai con của anh, hơn nữa em quyết định, chắc chắn phải sinh nó ra!"
Rốt cuộc quyền quyết định không phải chỉ một người, Giang Tri Hỏa muốn dùng cách không quá nặng nề nói cho Nhan Mộ.
Lời nói ra kinh người, nhân viên tính tiền ngẩn ra, không cầm chắc, một báo đùi gà đông lạnh "Loảng xoảng" rớt ở trên bàn.
Nhan Mộ trở tay nắm chặt Giang Tri Hỏa, khóe miệng cong lên cười, dịu dàng nói: "Được, anh chia tay, về liền nói ngay."
Chỉ dăm ba câu, hai người đều đọc hiểu quyết định của đối phương.
Vậy thì trước khi sinh đứa bé ra còn có một chuyện cực kỳ quan trọng.
Giang Tri Hỏa: "Vậy chút nữa lên xe chúng ta nói chuyện kết hôn được không? Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng mà trước đó anh phải cầu hôn em đã."
"Được." Trong mắt nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa, Nhan Mộ dịu dàng nói, "Yêu em, cục cưng."
Hả?
Sao mà kết hôn rồi? Sao mà yêu em cục cưng rồi?
Quần chúng không hiểu sao ăn được dưa tình yêu tam giác cẩu huyết: "?????"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT