Thư đường [05/07/22]

[Hồi phục lượng máu]

Chỗ xương cụt của Úc Ngạn dài ra một chiếc đuôi dê ngắn bé, lông xù xù chen ra ngoài lưng quần mà lắc qua lắc lại, không quá bị khống chế, chính cậu hình như cũng chưa ý thức được.

Chiêu Nhiên ngậm miệng, nhịn không được vẫn luôn liếc phía sau Úc Ngạn, nhìn trầm ngâm.

Đếm ngược phía bên phải máy phân tích trữ hạch tiến vào mười giây đếm ngược cuối cùng, hơi rung động, cho đến thời gian về không, Dị hạch khảm ở mắt trái của Úc Ngạn ảm đạm xuống, lam quang vụt tắt.

Hình dáng phỏng theo dê trên người Úc Ngạn theo đó mà biến mất.

Năng lượng chứa đựng ở Dị hạch đã dùng hết rồi, hoá ra đây là hàm nghĩa của “Giới hạn sử dụng là 10 phút” trong giới thiệu của máy phân tích trữ hạch, Dị hạch cấp thấp giống như cục pin khô hết điện rồi thì vứt đi vậy, dùng xong liền báo hỏng.

Nó thuộc về một loại năng lượng sinh học, mà một số người thân thể tàn khuyết thì tương đương với một cái đồ đựng có thể đặt pin vậy.

Cậu moi Dị hạch xám đục ngầu từ hốc mắt ra, mắt trái cũng chỉ còn lại một cái lỗ làm cho người ta sợ hãi, hốc mắt trống rỗng sâu thẳm, giống như miệng giếng cạn không đáy vậy.

Chiêu Nhiên nâng viên hạch kia trong tay, ánh sáng lấp lánh của Dị hạch đã hoàn toàn tắt ngấm, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một vật dẫn có thể tự nhiên gỡ Dị hạch xuống, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, cảm xúc đan chéo trong đôi mắt nhạt màu, là kinh ngạc cùng mừng như điên.

Sau khi Dị hạch rời thể, sức lực của Úc Ngạn cũng lập tức bị rút ra, não bộ tạm thời thiếu oxy, trước mắt tối sầm, ý thức mơ hồ.

Hốc mắt nóng lên, Úc Ngạn nhắm chặt hai mắt tìm kiếm thứ giảm bớt cảm giác nóng rực sưng tấy này, cuối cùng cũng tìm được một chỗ lạnh lẽo, dán lên đó.

Cậu nghiêng đầu dán trên chiếc cổ mát lạnh của Chiêu Nhiên, giống như sắt nung đỏ nhúng vào trong nước vậy.

“……” Tay áo hai tay của Chiêu Nhiên dính đầy máu bẩn, đành phải không được tự nhiên mà treo lơ lửng, đã không có buông xuống, mà cũng do dự không có đặt trên người Úc Ngạn.

Cảm giác nóng lên được giảm bớt, Úc Ngạn thấp thấp thở dài một tiếng.

“Làm gì đó, như không xương cốt vậy, hạch lam cấp một mà thôi, liên kết nào có hao tinh lực như vậy chứ? Ừm…… Sinh viên đúng là yếu ớt.” Chiêu Nhiên sắc mặt như thường, nhưng mà thân thể vẫn là run một chút nhỏ đến khó phát hiện, chiếc cổ trắng tinh hiện lên một tầng hồng nhàn nhạt.

“Phỏng vấn quan, anh trông rất trẻ, cũng vừa tốt nghiệp không lâu sao?” Úc Ngạn nhắm mắt lại, giọng rầu rĩ hỏi.

“Không có, công việc của tôi không cần trường học dạy.”

“Phỏng vấn quan, anh mấy tuổi?” Cậu tò mò đã lâu.

Chiêu Nhiên túm cổ sau Úc Ngạn kéo ra sau, giống như xách chú chó nhỏ nhìn chằm chằm mặt cậu, nhếch lên khóe môi hẹp dài: “Đây là cơ mật của công ty, ký hợp đồng trước với tôi đi rồi hỏi nhiều như vậy.”

Úc Ngạn nửa híp mắt phải: “Công ty các anh đánh đánh giết giết, ngay cả nhân thân an toàn cũng bảo đảm không được, tôi thấy tôi vẫn là không ứng tuyển nữa.”

“Ồ? Chuyển chính thức lương tạm hai vạn tư, có sáu hiểm một kim*, phúc lợi rất không tồi, lấy điều kiện của cậu, ở thành phố Hồng Li cũng không tìm thấy công ty nào có đãi ngộ tốt hơn công ty Tàu Ngầm chúng tôi đâu.” Chiêu Nhiên buông ra Úc Ngạn, liệt kê ưu điểm của công ty bọn họ, sau đó nở nụ cười hiền lành, “Cậu cẩn thận suy xét một chút, tôi chỗ nào biểu hiện không tốt cậu có thể nói.”

(*) Sáu hiểm một kim / 六险一金: Thuật ngữ chung cho một số lợi ích an ninh mà người sử dụng lao động trao cho người lao động, đề cập đến bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế bổ sung, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh sản. Một kim ý chỉ quỹ dự phòng nhà ở.

Một người là vật dẫn có thể tự do tháo gỡ Dị hạch, chỉ sợ vừa lọt tiếng gió liền sẽ lập tức bị hai công ty săn Dị thể khác điên cuồng cướp đoạt, lỡ như bị công ty đối thủ một mất một còn cướp đi rồi, phiền toái liền lớn, nhân lúc cậu ta còn chưa hiểu rõ giá trị của mình nhanh chóng bắt lấy.

Chiêu Nhiên đột nhiên co giật một chút, miệng vết thương vốn là chưa có hoàn toàn cầm máu đột nhiên thấm một mảng đỏ thẫm lớn ra ngoài, máu làm vải áo sơ mi hoàn toàn ướt sũng, dọc theo góc áo nhỏ giọt xuống dưới.

Úc Ngạn vòng đến bên trái Chiêu Nhiên, vén lên vạt áo áo sơ mi của hắn, xem kỹ eo bụng gầy của Chiêu Nhiên.

Vết thương ở bên trái bụng dưới, dài ước chừng năm centimet, có vẻ là bị mũi dao đâm vào chỗ sâu tạo thành, vừa mới khâu lại, nhưng còn chưa có tốt lên đã nứt toạc.

Trừ cái này ra, trên người hắn còn có hai chỗ vết thương cũ tương tự, có điều đã khỏi hẳn, hơn nữa màu da của hắn trắng, vết sẹo đã trở nên thật nhạt.

Hô hấp của Chiêu Nhiên yếu đi một ít so với vừa rồi, an tĩnh mà ngẩng đầu giữ nguyên bất động, tóc dài hỗn độn mà rũ trên vai, mà tóc cùng cổ áo màu đỏ rượu cắt cổ trắng bạch thon gầy kia, đỏ cùng trắng đối lập rõ ràng chướng mắt.

Úc Ngạn nhíu mày, ngậm vạt áo của mình xé ra một dây vải, chồng lên gắt gao chặn miệng vết thương máu chảy không ngừng, muốn Chiêu Nhiên tự mình ấn.

Chiêu Nhiên sít sít thở ra một ngụm khí lạnh, lúc tiếp nhận vải cầm máu, đầu ngón tay không thể tránh khỏi mà cọ phải đầu ngón tay của Úc Ngạn.

“Tôi đi tìm chút đồ, phỏng vấn quan.” Úc Ngạn đứng dậy về lại trong phế tích hành lang, để lại điện thoại cùng máy phân tích trữ hạch ở bên Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên cắn răng đè chặt miệng vết thương, xoa xoa đầu ngón tay bị chạm nhẹ vào hai lần, cúi đầu, sợi tóc che lấp lồng ngực phập phồng phấn khích.

Hắn dùng đầu răng ngậm yếm khoá cổ tay thật chặt, liều mạng kìm chế thứ nào đó sắp phá tan trói buộc.

“Mình mấy tuổi?” Hắn lầm bầm lầu bầu.

Vài phút sau, Úc Ngạn dắt theo ba lô quay về, trong ba lô nhét đầy đồ chữa bệnh vơ vét từ phòng bệnh cùng trạm y tá, trên cánh tay nhỏ vắt áo khoác ngoài của Chiêu Nhiên.

Cậu nhìn thấy dưới sàn rơi một lớp bột chữa cháy, bước chân khựng lại.

Trong khu vực vòng tròn bên người Chiêu Nhiên, trên mặt đất chi chít viết đầy con số, từ một đến tám mươi, thứ tự hỗn loạn, không có chút quy luật nào đáng nói, cộng thêm lặp lại, mấy trăm con số nối thành một mảnh, đều là do đầu ngón tay vẽ trên mặt đất mà thành.

Úc Ngạn chậm rãi thu hồi cái chân đạp lên trên một con số trong đó, vị phỏng vấn quan này có vẻ có chút cố chấp, chẳng lẽ bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế con số nào đó sao.

Chiêu Nhiên từ trong buồn ngủ mở mắt, nửa ngủ nửa tỉnh, mắt hai mí trông sâu hơn.

“Đừng động.” Úc Ngạn ngồi xổm bên người hắn, cởi cúc áo sơ mi của hắn, mở ra một lọ dung dịch ô-xy già, trực tiếp đổ lên, đợi rửa sạch sẽ máu bẩn, dùng đầu ngón tay ấn ấn xung quanh miệng vết thương xác định tình trạng rách, còn tốt, miệng khâu cũng chưa hoàn toàn kéo nát.

"Shh shh……” Đau đớn kịch liệt kích thích miệng vết thương bên trong, Chiêu Nhiên cắn chặt khớp hàm chịu đựng, chịu đựng một trận này xong, Úc Ngạn lấy ra băng cầm máu, quấn quanh bụng Chiêu Nhiên.

“Tay của cậu lạnh quá.” Chiêu Nhiên rùng mình một cái. Miệng vết thương nhiễm trùng làm hắn cảm thấy lạnh, nhưng bên ngoài da lại nóng đến bỏng, ửng đỏ của bệnh trạng hiện ra từ dưới làn da, đuôi mắt cùng chóp mũi của hắn đều ửng lên cùng màu.

“Tôi cũng rất lạnh.” Úc Ngạn rũ lông mi, quần áo trên người cậu còn ướt, mùa thời tiết lạnh giá, tường ngoài của bệnh viện cũ nát chỉ có chút tác dụng đủ chắn gió mà thôi.

Chiêu Nhiên bắt lấy ống tay áo của Úc Ngạn, đặt đôi tay cậu ở trước ngực mình, kề sát làn da nóng bỏng.

Úc Ngạn muốn rút về tay, nhưng nơi đó quả thật ấm áp, tay giống như hơ ở bên ngoài lò sưởi, nhịn không được sưởi xong lòng bàn tay rồi còn muốn sưởi sưởi mu bàn tay.

Sưởi sưởi, Úc Ngạn chậm rãi thất thần, nhìn chằm chằm một chỗ phát ngốc. Cậu hình như, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc như vậy ở trên người nam sinh.

Hồng nhạt. Nó hơi nhô ra. Liền ở giữa khe hở ngón tay, chỉ cần nhẹ nhàng khép lại ngón tay…… Khép lại!

“Bác sĩ Úc.” Chiêu Nhiên suy yếu mà nghiêng dựa vào tường, “Vậy cũng được rồi, đừng đùa bỡn thân thể người bệnh nữa.”

Úc Ngạn cứng đờ mà rút về tay: “Là anh làm tôi đặt tay lên……”

“À à, phải,” Chiêu Nhiên lộ ra răng nanh, “Là tôi làm, rất nghe lời.”

“.” Úc Ngạn cúi đầu, thật mạnh thắt chặt băng cầm máu, thít chặt đến nổi Chiêu Nhiên đau kêu một tiếng.

Dị thể đã loại bỏ, những bác sĩ y tá và bệnh nhân trốn ở trong phòng khám bệnh tầng hai nơm nớp lo sợ đi ra, thấy thật sự đã vượt qua nguy hiểm, ôm đầu khóc rống.

Chiêu Nhiên dẫn theo Úc Ngạn xuống lầu tuần tra một vòng, xác định không có Dị thể khác ẩn thân mới yên tâm, Úc Ngạn thì vẫn luôn lặng lẽ đùa nghịch máy phân tích trữ hạch treo ở bên hông.

Ngay vừa rồi, phỏng vấn quan tặng cho cậu thứ này, cùng với hai viên hạch một lam một tím ở bên trong, khẳng khái mà tỏ vẻ để cậu chậm rãi suy xét có nhận chức hay không, hai viên hạch này là Úc Ngạn tự mình đánh mà có, lý nên tự mình lưu trữ, thật sự không được thì cầm đi thị trường bán cũng có thể trả một năm tiền thuê nhà.

Cộng thêm Sừng Dê lam cấp một bị dùng hết của Úc Ngạn, máy phân tích trữ hạch tổng cộng bỏ ba viên hạch, nghe hình như đổi ra thành tiền mặt có thể giá trị ba bốn vạn đó, không lỗ, có số tiền này, mặc dù trong chốc lát không tìm thấy công việc, cũng không đến mức uống gió Tây Bắc nhỉ.

Hơn nữa cái máy phân tích trữ hạch này quả thật rất thú vị, Úc Ngạn cảm thấy rất hứng thú với lập trình của nó, muốn tìm một chỗ cẩn thận nghiên cứu một chút.

Chiêu Nhiên đi ở phía sau cậu, tâm tình hớn hở của cậu xem ở trong mắt, chậm rãi cài cúc áo áo sơ mi.

Một vị y tá trẻ tuổi ôm đứa bé vội vàng chạy tới, hơi cúi đầu với Chiêu Nhiên: “Cảm ơn ngài kịp thời chạy tới, may mắn lúc trước có lưu số điện thoại của ngài……”

Úc Ngạn nâng mắt lên, nghe giọng nói, cô chính là cô gái vừa rồi gọi điện cầu cứu tới điện thoại của Chiêu Nhiên, chẳng qua lúc ấy người trả lời cô là mình.

Dưới mái tóc ngắn của y tá thanh tú cái trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng ngực ôm đứa bé không biết là của bệnh nhân nào, nhưng thật ra rất có trách nhiệm.

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng còi cảnh sát, âm thanh rất nhanh tụ tập đến dưới chân bệnh viện, Úc Ngạn nhoài người qua bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xe cảnh sát cùng xe cứu thương bao vây bệnh viện chật như nêm cối, ánh sáng đỏ xanh luân phiên nhấp nháy, bên dưới nhanh chóng giăng đầy dây.

Không trung lượn vòng ba năm con diều hâu màu vàng, tiếng hú kéo dài chọc thủng chân trời, mấy vị cảnh sát đang dùng bộ đàm liên lạc với đồng nghiệp tiến vào bệnh viện.

Các cô mặc đồng phục thống nhất, sau lưng đều có biểu tượng ưng vàng do máy thêu, một vị nữ cảnh sát trong đó đeo băng tay tam kim hoàn đang chỉ huy điều hành, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chỗ cửa sổ của Úc Ngạn.

Nữ nhân nhạy bén kia đeo khẩu trang màu đen, mặt mày nghiêng về phía trước, tướng mạo sắc bén cường thế tạo cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh, mà một con ưng máy vàng đứng thẳng ở đầu vai cô đồng thời quay đầu theo ánh mắt của chủ nhân, vỗ cánh chim vàng đồng chất gỗ, hai mắt huyết hồng lập loè ánh đỏ điện tử.

Cục Ưng Nhìn Trộm, Úc Ngạn tự nhiên liên tưởng đến cái cơ quan này.

Chiêu Nhiên cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát cùng ưng kêu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên không hữu hảo, đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, từng tấc từng tấc đánh giá mọi người: “Xem ra trong mấy người có người thông minh, hiểu được đạo lý trứng gà không thể đặt ở cùng trong một cái rổ, đã xin giúp đỡ Tàu Ngầm, còn xin giúp đỡ Ưng Nhìn Trộm.”

Hắn soi bảng hiệu trước ngực y tá, thấy rõ tên bên trên, chậm rãi nói: “Lâm nữ sĩ. Nếu như là như này mà nói, tôi chỉ có thể xoá tên cô trên danh sách bảo hộ của Tàu Ngầm thôi.”

Y tá sắc mặt xanh mét, vội vàng đặt đứa bé xuống dưới, liên tục xua tay: “Không có không có, tôi thật sự chỉ gọi điện thoại cho một mình ngài, ngài hãy tin tôi!” Cô run rẩy mở ra giao diện lịch sử gọi điện sáng ở trước mặt Chiêu Nhiên, hai chân bủn rủn, như đợi tuyên án mà giơ điện thoại của mình lên.

Chiêu Nhiên ngoái đầu lại nhìn về phía mọi người, mở khóe miệng, lộ ra răng nanh hiền lành: “Đó là cảnh sát ai báo?”

Hắn chỉ đứng ở nơi đó bình tĩnh hỏi, trong tay không cầm bất kỳ vũ khí gì, lại làm mọi người xung quanh thở mạnh cũng không dám, như thể cơn gió bắc khiến ve sầu cuối thu sợ hãi.

Mọi người sôi nổi lắc đầu lùi về sau, vội vàng phủi sạch quan hệ của mình với chuyện này.

Úc Ngạn không để ý vẻ mặt khác thường của người xung quanh, giơ tay lên: “Phỏng vấn quan, là cảnh sát tôi báo.”

Cậu đã dùng băng vải quấn lại hốc mắt trái, lúc này bề ngoài nhìn qua không khác gì với người bệnh bình thường cả, mọi người nghe thấy cậu trả lời, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, như tránh ôn thần mà từ bên người Úc Ngạn rút lui.

Chiêu Nhiên mở rồi mở miệng, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Khá tốt. Lần sau đừng báo nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play