Địa điểm ghi hình của 《One Sixth》nằm ở ngoại ô thành phố B, ban đầu ở đây đều là đồng ruộng với cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện, từ trung tâm thành phố đến nơi này cũng phải mất hai tiếng lái xe, vì thế nơi đây cũng nằm ngoài phạm vi giao đồ ăn.
“Trường học” trông có vẻ rất lớn, thế nhưng ở bên trong thì ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng không có, chỉ có một vài máy bán hàng tự động với các loại đồ uống tốt cho sức khỏe như là nước khoáng, sữa và sữa chua, các thực tập sinh trước khi đến đây đã được dặn dò là không được mang điện thoại và đồ ăn vặt, nhưng việc luyện tập vất vả như vậy không ăn vặt quả thực sẽ khiến người ta cáu kỉnh đấy.
Đồng Quyện lén mang theo ba túi đồ ăn vặt to đùng, anh bỏ vào trong túi đựng quần áo nhìn thế nào cũng không giống món đồ không hợp quy định, chỉ có điều là khi anh vừa mới vào phòng đã chia cho Bùi Tư Nhiên một túi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy hành động của cậu thế kia, Đồng Quyện đột nhiên cảm thấy sự tốt bụng của mình không được đáp lại, anh ước rằng nhân viên sẽ đến lấy túi đồ ăn vặt của Bùi Tư Nhiên đi hơn nữa còn phải dạy dỗ cậu một trận.
“Anh…” Bùi Tư Nhiên nhìn thấy Đồng Quyện tức giận thở phì phò, không khỏi cười ra tiếng, thực sự cũng không trách anh được, con thỏ lúc lo lắng còn biết cắn người cơ mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Quyện nhăn lại hệt như một chiếc bánh bao, ánh mắt cực kỳ kiên quyết vừa hùng hồn lại vừa đáng yêu: “Bỏ đi, lỗi của tôi.”
Bùi Tư Nhiên lập tức trở nên mềm nhũn, chuyển một cái ghế đến tủ quần áo rồi đứng lên, lấy túi đồ ăn vặt xuống ném vào trong tay Đồng Quyện: “Anh giấu kỹ đi nhé, nói không chừng phó đạo diễn sẽ tới kiểm tra phòng bất cứ lúc nào đó.”
Nhưng điều khiến Bùi Tư Nhiên không ngờ rằng, cho đến tận khi cậu tắm rửa xong xuôi và trở lại giường thì cũng không có nhân viên nào đến gõ cửa.
Lúc Bùi Tư Nhiên ghé qua phòng ký túc của Chung Diệc, Đồng Quyện đã lết thân thể ốm yếu đi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, còn tiện thể sấy khô tóc mình, nếu không đêm nay anh sẽ xấu hổ đến nỗi không ngủ được mất.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Đồng Quyện bèn ngồi phịch xuống giường, vết thương vừa mới bị đụng vào vẫn còn đau nhức, đôi mắt anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà tựa hồ như đang nghĩ xem vì sao mình lại xui xẻo như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của Đồng Quyện, Hệ thống bèn chủ động hỏi: 【Ký chủ, có cần thuốc giảm đau không?】
???
Đồng Quyện đang hấp hối ngồi dậy vì sốc, tại sao có thứ này mà nãy không nói với anh?
【Vừa nãy cậu chỉ muốn nhanh nhanh chong chóng cho xong, có chịu nghe tôi nói đâu, người ta đã gọi cậu mấy lần.】
Đồng Quyện: …
Hóa ra người hề hước chính là mình.
【Thuốc giảm đau có hai loại, uống và bôi ngoài da, cậu muốn loại nào?】
“Bôi ngoài da.” Đồng Quyện đáp lại theo bản năng nhưng sau đó lại lập tức đổi lời: “Đợi một chút, cho tôi hỏi, thuốc giảm đâu cần bao nhiêu điểm?”
Anh nghèo lắm, không chỉ nghèo ngoài đời mà trong hệ thống cũng nghèo luôn.
【Năm mươi điểm.】
“Được, được.” Đồng Quyện yên tâm gật đầu một cái, “Thế thì tôi mua.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, một cái lọ màu nâu liền xuất hiện bên cạnh gối của Đồng Quyện, có kích thước tương đương với một tuýp kem mắt.
“Đây là một món đồ giá năm mươi điểm đấy phỏng. Hệ thống, cậu lừa tôi à.”
Trái tim Đồng Quyện vừa mới được vỗ về lại rớt xuống lần nữa, cái thứ này ngay cả bôi được một phần ba cái mông của anh chắc cũng không được ấy chứ, thực sự không phải là do mông Đồng Quyện to quá đâu mà là vì thứ này quá nhỏ, thực sự quá nhỏ ấy.
【Loại này nhỏ mà có võ đó.】Hệ thống giải thích: 【Hiệu quả sẽ đến trong vòng một giây và cuộc đời cậu sẽ không còn đau đớn chỉ trong một phút.】
Câu này nghe cứ thấy giả trân sao sao đó.
Đồng Quyện nhìn lọ thuốc giảm đau, thở dài một cái rồi cầm lên. Vết thương ở mông nói không chừng ngủ dậy là sẽ khỏi, cho dù có không khỏi thì cũng không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng vết thương trên lưng thì lại khác, nếu như Đồng Quyện không bôi thuốc thì chỉ cần cử động là sẽ thấy rất đau, vì vậy anh đành phải dùng hết sức bình sinh để bôi thuốc vào sau lưng mình. Đồng Quyện bôi một lớp thuốc rất mỏng, chỗ nào trên lưng cần phải bôi thì cũng đã bôi hết, sau đó chỉ còn lại một ít thuốc.
Bôi thuốc xong, cả người Đồng Quyện lại toát mồ hôi lạnh, may mà tác dụng của thuốc rất nhanh, đợi đến khi Bùi Tư Nhiên trở lại thì anh đã gần khỏi rồi.
Những gì đã trải qua vào ngày hôm nay còn kích thích hơn cả lần đầu tiên Đồng Quyện gặp Hệ thống, anh phải biểu diễn trước máy quay và bao nhiêu người, lại còn ở trước mặt người mới gặp như Bùi Tư Nhiên… Đồng Quyện lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình hẳn là phải mạnh mẽ lắm mới có thể chịu đựng được hết những điều này, lại còn có thể nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ngoại trừ đi ngủ thì anh cũng không có chuyện gì khác để làm, không bằng ngoan ngoãn đánh một giấc thì hơn.
Cuối cùng, Đồng Quyện cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, thành phố B dùng hệ thống sưởi sàn nhà, thế nên hệ thống sưởi trong ký túc xá rất đầy đủ và ấm áp, chiếc giường mềm mại, ga giường cũng thơm phức, lúc mở mắt ra lần nữa thì bầu trời đã hừng sáng.
Đồng Quyện bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh chống nửa người dậy nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là chín giờ rưỡi, thật sự không thể hiểu nổi ai lại đến thăm ký túc của bọn họ vào giờ này.
Bùi Tư Nhiên có cái tật mới ngủ dậy hay cáu kỉnh, cậu bèn trực tiếp kéo chăn đắp lên đầu, cả người toát ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Đồng Quyện nhìn thấy cậu như vậy bèn xuống giường xỏ dép vào, nhưng khi chân anh vừa chạm đất, cơn đau đớn không mong đợi lại kéo đến, vẫn sống động như thuở ban đầu.
Không hổ là thuốc giảm đau do Hệ thống phân phối.
Đồng Quyện thầm thở dài trong lòng.
Hệ thống: 【Cũng chẳng xem tôi là hệ thống gì à, thuốc của tôi chất lượng kém chắc?】
Đồng Quyện cũng lười quan tâm đến cậu ta (1), anh đi ra cửa rồi khẽ hỏi: “Ai vậy?”
(1)= ở đây tác giả dùng từ 他 là anh ấy, cậu ấy chứ không phải 它 ngôi thứ ba số ít chỉ vật nên mình để như vậy luôn nhé, giống như mình luôn viết hoa Hệ thống thay vì hệ thống, vì nhân vật “Hệ thống” này đã được nhân cách hóa.
Bên ngoài phòng lại vang lên tiếng nói của một cô gái: “Chào cậu, chúng tôi đến để kiểm tra phòng.”
Đồng Quyện:???
Anh lại nhìn lên đồng hồ treo tường, quả nhiên đã chín giờ rưỡi không sai, nhưng tổ chương trình bị cái gì vậy, mới sáng sớm ra đã đến kiểm tra phòng ư?
“Chờ một chút.” Đồng Quyện có phần hốt hoảng: “Chúng tôi còn chưa mặc quần, chờ một chút, chờ một chút!”
Sau đó anh bèn chạy đến bên giường của Bùi Tư Nhiên, do dự vài giây rồi duỗi hai ngón tay ra kéo cái chăn của cậu xuống và nói nhỏ: “Bùi Tư Nhiên, dậy đi, có người đến đấy!”
“Bùi Tư Nhiên, còn không dậy là bị mất đồ ăn vặt đó!”
“Bùi…”
Bùi Tư Nhiên hoàn toàn tỉnh giấc vì bị làm phiền, cậu vén chăn lên định đứng dậy nhưng không ngờ là tay Đồng Quyện vẫn đang nắm lấy chăn của mình, người vừa cử động đã kéo luôn cả anh qua.
Đồng Quyện còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một lúc sau đã thấy mình nằm trên người Bùi Tư Nhiên một cách khó hiểu.
Đôi mắt mới ngủ dậy vẫn còn tèm lem, hốc mắt và gò má đỏ ửng, Đồng Quyện nhìn vào khuôn mặt đột nhiên phóng to xuất hiện trước mắt mình, sau đó mới nhận ra tình huống hiện tại là gì, anh đỏ hết cả mặt định đứng dậy nhưng lại bị Bùi Từ Nhiên tóm lấy cổ tay rồi đè xuống dưới thân cậu.
Mái tóc vàng của cậu rối tung vì mới ngủ dậy, nhưng khuôn mặt đẹp trai kia đã cứu vớt tất cả, một vài sợi tóc mái xõa xuống chọc vào mũi Đồng Quyện khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
“Bỏ, bỏ ra…” Đồng Quyện giãy dụa, bên ngoài còn có người, thậm chí máy quay không biết đã bật lên hay chưa, ngay cả nói lớn tiếng anh cũng không dám.
Một khi anh lo lắng, mùi đào quen thuộc lại tỏa ra, Bùi Tư Nhiên bèn cúi đầu xuống ngửi một cái, không khỏi thốt lên: “Thơm quá.”
“Cậu là cún đấy à?” Đồng Quyện vừa rối vừa xấu hổ, muốn lật thẳng người Bùi Tư Nhiên lại, nhưng chân tay anh nhỏ giãy đạp hồi lâu thì Bùi Tư Nhiên vẫn nằm đè bẹp lên người mình giống như một chú chó Golden khổng lồ.
“Anh dùng sữa tắm trong phòng tắm à?” Bùi Tư Nhiên hỏi.
Đồng Quyện giận dữ đáp lại: “Chẳng thế thì sao?”
Cái tên xấu xa này, anh sẽ không bao giờ gọi Bùi Tư Nhiên dậy nữa, dậy thì dậy chả dậy thì thôi.
“Quái lạ, thế sao tôi không có?” Bùi Tư Nhiên lẩm bẩm, cậu đứng dậy khỏi người Đồng Quyện, cong cái môi lên nhìn anh hỏi: “Sau này sáng nào anh cũng gọi tôi dậy như vậy à?”
“Đừng có mơ!” Đồng Quyện cũng ngồi dậy, nhìn đôi dép lê của mình đã bị đá ra cách đó một mét, bèn dứt khoát giẫm lên mu bàn chân của Bùi Tư Nhiên, thậm chí còn dùng đến mười hai phần sức lực trước khi giẫm lên đôi dép của mình.
Sức mạnh của đôi chân nhỏ bé kia không là gì so với kẻ vai u thịt bắp mồ hôi dầu như Bùi Tư Nhiên, thậm chí cậu còn cảm thấy dáng vẻ giận dữ thở phì phò của Đồng Quyện có phần đáng yêu, sau khi chăm chú nhìn vào bóng lưng của anh hồi lâu mới phản ứng lại: “Vừa rồi anh bảo ai đến ấy nhỉ?”
Đồng Quyện vừa gấp chăn vừa lườm cậu một cái: “Nhân viên đến kiểm tra phòng.”
“Ồ.” Bùi Tư Nhiên gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc vali, thu dọn chỗ “hàng cấm” của mình, cậu tắt điện thoại rồi nhét cùng với túi đồ ăn vặt vào khe hở đằng sau ván đầu giường.
Đồng Quyện cũng làm theo và nhét xuống gầm giường của mình, tấm ván đầu giường được tổ chương trình chuẩn bị có độ cong rất lớn, khe trống đằng sau cũng đủ để nhét đồ ăn vặt, cộng thêm bên cạnh còn kê cả tủ đầu giường nữa nên không nhìn thấy gì cả.
Bùi Tư Nhiên thấy Đồng Quyện đang cầm cái túi màu hồng quen thuộc, cậu không hiểu bên trong chứa cái gì sao lại phải giấu đi như vậy, bèn hỏi: “Trong này có cái gì thế?”
“Đồ ăn vặt.”
Bùi Tư Nhiên giật mình, lập tức lấy cái túi đã cất vào trong vali kia ngoan ngoãn giấu đi.
Nhân viên ở bên ngoài chờ đợi hai con người kia muốn mòn mỏi, không thể không đi lên gõ cửa: “Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên, hai cậu đã dậy chưa?”
“Cậu xong chưa?” Đồng Quyện khẽ hỏi.
Bùi Tư Nhiên bèn gật đầu.
“Thế tôi đi mở cửa nhé!”
Đồng Quyện đi tới cửa, ngáp một cái, rồi mở ra bằng dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, “Xin lỗi chị, em suýt nữa lại ngủ quên mất.”
Ngoài một nhân viên nữ còn có một anh chụp ảnh đi cùng, hai người đều thở phào khi thấy Đồng Quyện ra mở cửa.
“Bây giờ bọn chị vào được chưa?” Cô nhân viên hỏi.
Đồng Quyện lập tức để cửa mở, nói: “Được rồi ạ.”
Cô nhân viên vừa nhìn cách bài trí trong phòng vừa thở dài nói: “Phòng của hai cậu còn ngăn nắp chán, nãy bọn chih đến mấy phòng khác, bừa bộn kinh khủng.”
Bùi Tư Nhiên đứng bên cạnh cửa, chào hỏi một tiếng.
“Đêm qua có người báo cáo trong phòng có người giấu đồ ăn vặt, nên chị qua xem tình hình thế nào.”
Đêm qua… Đó không phải là mình sao, Đồng Quyện chột dạ liếc nhìn Bùi Tư Nhiên một cái.
Hai người này dù vẫn đang mặc đồ ngủ và để mặt mộc nhưng không ảnh hưởng gì đến độ đẹp trai của bọn họ, cô nhân viên không tin tưởng lắm bèn liếc nhìn hai người, rồi lại dời tầm mắt sang bức tường phía sau.
“Sao hai cậu lại che máy quay lại thế?”
“Lúc nãy mới thay quần áo nên em che lại.” Bùi Tư Nhiên trả lời.
Cô nhân viên đi quanh phòng một vòng nhưng cũng không phát hiện ra “hàng cấm” gì, bèn đề nghị: “Chị có thể xem vali của hai cậu được không?”
Dù sao những món đồ không phù hợp với quy định kia đã được giấu đi, thế nên Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên chẳng có gì mà không đồng ý cả.
Thế là vali của hai người họ được trải ra thảm.
Vali của Đồng Quyện màu trắng, bên trên có in hình một con gấu nhỏ, trông không to lắm nhưng bên trong lại nhét chật kín đồ, lớp lót màu be bên trong là những chiếc túi màu sắc in hình macaron với kích cỡ khác nhau.
Trong khi đó vali của Bùi Tư Nhiên lại có màu đen từ trong ra ngoài, ngay cả những chiếc túi zip đựng đồ của cậu cũng là ba màu cơ bản đen, trắng, ghi, đặt vali của hai người này lại cạnh nhau trông giống hệt như một hiệu ứng đen trắng đặc biệt.
“Để thế này nhìn rõ là khác biệt ấy nhỉ.” Cô nhân viên nhìn vali của Đồng Quyện xong lại nhìn sang vali của Bùi Tư Nhiên, “Chị kiểm tra của Đồng Quyện trước nhé!”
“Vâng!” Đồng Quyện đứng bên vali nhìn cô nhân viên và anh chụp ảnh đang chụp lại đồ đạc của mình, trông anh giống như một học sinh cấp ba đang đợi giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ vậy.
Cô nhân viên nhường chỗ cho anh chụp ảnh, chỉ tay vào những thứ trong vali: “Chúng ta bắt đầu từ bên trái trước nhé, cái túi màu hồng này là?”
Đồng Quyện: “… Quần sịp.”
Cô nhân viên lập tức đặt trở về, lại cầm lên một cái túi màu tím khác, “Cái này thì sao?”
“Tất ạ.”
“Cậu thích màu sắc nhỉ.” Cô nhân viên cảm khái nói.
Đồng Quyện dần đỏ mặt, trả lời: “Cũng, cũng bình thường thôi chị…”
“Thế còn cái này thì sao?” Nhân viên nhấc lên một cái lọ màu hồng, to đến mức không nhìn ra được là bên trong có gì.
“Đường đó chị…”
Cô nhân viên tưởng là mấy thứ như kẹo dẻo gì đó, bèn nói: “Thế cái này thì chị phải thu nha.”
“Không phải là đồ ăn vặt đâu chị ơi, đường trắng ạ.” Đồng Quyện vội vàng ngăn cản.
“Đường trắng (2)?” Cô nhân viên hoài nghi hỏi, “Em định nấu cơm ở ký túc à?”
(2)= kẹo và đường đều là 糖 táng, nếu không ghi rõ là 白砂糖 bái shā táng đường trắng sẽ hiểu nhầm là đang nói về kẹo.
“Em định bỏ vào sữa thôi.” Đồng Quyện mở to hai mắt nhìn cô nhân viên kia, như muốn nói, điều này không phải rất bình thường sao?
Bình thường không…
Cô nhân viên cũng có phần thảng thốt.
“Bình thường mà chị.” Bùi Tư Nhiên đột nhiên lên tiếng, “Chị chưa thấy Chung Diệc ăn cơm đó thôi, con người đó có thể bỏ năm sáu thìa đường vào món súp cay ấy chứ.”
Cô nhân viên càng thêm choáng váng: “Thật á?”
“Thật mà.” Bùi Tư Nhiên nói như đang thề thốt.
“Thế thôi.” Cô nhân viên đặt lại cái lọ kia về chỗ cũ.
Bùi Tư Nhiên bèn nhướng mày một cái với Đồng Quyện.
Thế nhưng, anh lại hoàn toàn không nhận được tín hiệu do cậu gửi đến, trong đầu chỉ có ba chữ Hán in đậm.
MÓN SÚP CAY…
Cái bụng của Đồng Quyện vang lên một tiếng “ọc ọc”.
Thấy ba người trong phòng đang nhìn qua, bèn vô thức ôm lấy bụng của mình, nhiệt độ trên khuôn mặt càng thêm nóng bừng.
Mà trong lòng lại thầm thở dài.
Đây mới là ngày ghi hình thứ hai thôi, nhưng Đồng Quyện đã bắt đầu nhớ nhung chuyện gọi đồ ăn về rồi.
Thật sự muốn ăn món súp cay lắm, huhuhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT