Sau khi ăn một bữa lẩu thịnh soạn cùng với các thực tập sinh khác còn cùng nhau chụp ảnh, Bùi Tư Nhiên bèn đưa Đồng Quyện trở lại ký túc.
Thái độ của Bùi Tư Nhiên đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, cậu khoanh hai tay lại với nhau rất ra dáng bề trên, nhìn về phía Đồng Quyện rồi nói: “Anh không có gì để giải thích với tôi à.”
Vóc dáng người này cao lớn, hoàn toàn có thể ôm trọn lấy Đồng Quyện trong vòng tay mình.
Đồng Quyện ngồi trên giường, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt còn rụt cổ lại vì thấy tội lỗi.
“Xin lỗi.” Đồng Quyện ngoan ngoãn nói lời ăn năn: “Là tổ chương trình ép tôi, tôi…”
Bùi Tư Nhiên ngắt lời: “Tổ chương trình ép anh vì một bữa lẩu mà phản bội tôi hả?”
“Không phải cậu ăn cũng rất vui đó sao…” Đồng Quyện liếc nhìn sắc mặt của Bùi Tư Nhiên, anh khẽ ngồi thẳng người dậy, lí nhí nói: “Cả người còn toàn mùi lẩu kia kìa.”
“Anh nói chuyện có lý quá nhỉ.”
Bùi Tư Nhiên hừ một tiếng, hạ cánh tay xuống, cậu nghiêng người gần về phía Đồng Quyện, dừng lại cách khuôn mặt anh khoảng ba, bốn phân, sau đó đặt hai tay ở hai bên giường.
“Đồng Quyện.” Bùi Tư Nhiên nhìn vào hai má và vành tai đỏ bừng của người trước mặt, cố gắng bỏ qua khuôn mặt cũng đỏ lên của chính mình, trịnh trọng nói: “Từ hôm nay trở đi tôi đã mười bảy tuổi rồi.”
Đôi mắt Đồng Quyện chớp chớp, tràn ngập hoài nghi.
“Anh cũng mười bảy tuổi, vậy là chúng ta bằng tuổi nhau.” Bùi Tư Nhiên liếm cái môi khô của mình vài lần, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cậu muốn nói rằng mình đã lớn thêm một tuổi, lại chợt nhớ đến Đồng Quyện cũng chỉ lớn hơn mình một tuổi, thế nhưng lại có ảo giác rằng người này phải lớn hơn mình nhiều lắm.
Bình thường rõ ràng hay lơ ma lơ mơ, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đều không nhớ nổi lại còn hay lạc đường, nhưng đối với những việc lớn dường như so với bản thân cậu thấu đáo hơn rất nhiều.
Cuộc sống của Bùi Tư Nhiên mới chỉ nạp đến 17%, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn mười mấy năm này thậm chí không có đến một người mình thích. Người thích cậu ngược lại có rất nhiều, hồi còn học lớp 3 trong lớp còn có một cô bé cứ nhất quyết phải gả cho cậu cơ mà. Lúc lên cấp hai thì cậu ra nước ngoài làm thực tập sinh, cũng có rất nhiều nữ thực tập sinh tranh thủ lúc quản lý vắng mặt, lén lút chạy đến tầng của thực tập sinh nam để nhìn cậu.
Mới đầu cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng sau nhiều lần như vậy Bùi Tư Nhiên chỉ cảm thấy rất phiền.
Trước kia Bùi Tư Nhiên cho rằng yêu đương rất phiền, nhưng bây giờ gặp được Đồng Quyện, cậu mới hiểu được rằng tình yêu thật sự rất phiền phức, vì cậu cảm thấy những người vây quanh Đồng Quyện rất phiền, phiền đến nỗi khiến cậu không có gan tỏ tình với anh.
Chuyện tỏ tình đúng là quá khó đối với cậu.
Thân phận của hai người đã định sẵn không thể ở bên nhau, bọn họ là những thần tượng bước ra từ một chương trình sống còn, nếu như ngay cả trách nhiệm với người hâm mộ cũng không làm được vậy thì thật sự không xứng đáng là một idol.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Bùi Tư Nhiên còn sợ rằng bản thân trong mắt Đồng Quyện cũng là sự tồn tại của một người hay gây phiền phức, xung quanh anh có quá nhiều người, thực tập sinh, quay phim, nhân viên…
Bên cạnh anh có quá nhiều người như thế, nhưng chưa chắc đã có vị trí dành cho cậu.
Bùi Tư Nhiên không hài hước như Chung Diệc, không biết làm nũng như Văn Úc, không trưởng thành như Sơ Phương An, không thông minh như Bồ Hạc Châu lại không biết chăm sóc người khác như Tôn Lạc Đệ, nhưng cậu vẫn luôn thầm mong mình may mắn hơn những người khác.
Cậu quả là may mắn, trong số ba mươi người, Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện lại được bố trí chung phòng ký túc.
“Bùi Tư Nhiên.”
Đồng Quyện nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà anh lại chủ động gọi tên cậu: “Tôi nghĩ rằng mình hiểu được ý của cậu.”
Bùi Tư Nhiên mới tỉnh táo lại, lúc này trái tim lại bất chợt giật thót.
“Nếu như cậu và tôi đang nghĩ đến cùng một điều, vậy thì tôi có vài lời muốn nói với cậu.” Đồng Quyện do dự một lúc, nhưng rồi vẫn kiên định nhìn vào Bùi Tư Nhiên, anh nói: “Giữa chúng ta còn rất nhiều năm sau này, nhưng những gì chúng ta có thể dành cho người hâm mộ cũng chỉ có mấy năm này thôi.”
Mọi người đều nói những ngôi sao đều phải ăn bát cơm thanh xuân, lời này thô nhưng mà là thật. Khi còn trẻ quả thực là thời kỳ đỉnh cao của bọn họ, khoảng thời gian này là đẹp nhất, trẻ trung nhất xinh đẹp nhất, cũng có rất nhiều cơ hội để lựa chọn nhất. Thế nhưng vừa qua ba mươi tuổi, tính khí và tâm tính của con người cũng sẽ thay đổi, lúc này tự nhiên sẽ trầm xuống, mức độ nổi tiếng giảm sút cũng là điều không thể tránh khỏi.
Mà tuổi đời trên sân khấu của các idol lại càng ngắn hơn một chút, khi đã qua tuổi hai mươi lăm những điệu nhảy dễ thương và tràn đầy năng lượng của những chàng trai mười mấy tuổi sẽ không còn phù hợp nữa. Khi đã hơn hai mươi tám, những bệnh tật từ lúc còn thiếu niên sẽ đều tìm đến, thể lực cũng không theo kịp, cái kết cuối cùng chính là từ từ tạm biệt sân khấu.
Với quỹ thời gian quý báu và ít ỏi như vậy, Đồng Quyện muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp mà bản thân yêu thích.
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng…”
“Tôi hiểu rồi.” Bùi Tư Nhiên nói: “Tôi hiểu ý của anh là gì, tôi cũng có cùng một suy nghĩ như vậy. Nhưng mà, tôi chỉ muốn anh hứa với tôi một điều.”
“Điều gì.”
“Lúc nào anh muốn hẹn hò, có thể cân nhắc đến tôi trước được không.” Bùi Tư Nhiên nhìn Đồng Quyện bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Đồng Quyện ngẩn ra một lúc, anh nhìn Bùi Tư Nhiên rồi mới gật đầu.
Bùi Tư Nhiên vừa nhoẻn miệng cười lại chợt nhớ đến cái gì, khóe miệng đang nhếch lên bỗng lại hạ xuống: “Còn nữa, tôi vẫn thấy hơi không vui đấy nhé.”
Bộ dáng vốn đang lạnh lùng lại lập tức được thay thế bằng một trạng thái khác trông lại có vài phần đáng yêu, trong lòng Đồng Quyện cũng dịu đị một chút còn chủ động vươn tay ra ôm Bùi Tư Nhiên.
Mùi lẩu vẫn còn vương trên áo hoodie, Đồng Quyện nhăn mũi lại, vỗ nhẹ vào lưng Bùi Tư Nhiên: “Đừng giận nữa mà.”
Ban đầu Bùi Tư Nhiên còn tưởng rằng anh sẽ nói vài câu dễ nghe để dỗ dành mình, nhưng không ngờ là Đồng Quyện lại trực tiếp ôm lấy cậu.
Vẫn là hương đào quen thuộc, Bùi Tư Nhiên có cảm giác như mình đang rơi vào một hộp mứt đào, từ trong ra ngoài đều là ngọt ngào.
“Đi giặt quần áo đi đã.” Đồng Quyện lại nói.
“Ờ, được rồi.” Bùi Tư Nhiên lập tức quay người lại đi vào phòng tắm.
Đồng Quyện nhìn theo bóng lưng ngoan ngoãn của cậu, không khỏi gật đầu, quả nhiên đã lớn hơn một tuổi cũng hiểu chuyện hơn nhiều.
…
Sau sinh nhật của Bùi Tư Nhiên, các thực tập sinh cũng đón nhận đợt công bố vòng loại thứ ba.
Trong vòng công diễn thứ ba sẽ loại sáu người, nói cách khác chỉ có mười hai thực tập sinh sẽ lọt vào trận chung kết, may mắn thay tất cả đều là người quen của Đồng Quyện. Lúc thời khắc này thật sự đến, Đồng Quyện chỉ cảm thấy danh sách những người sẽ được ra mắt có phải lại ít đi một chút.
Lúc vòng công diễn thứ ba lên sóng, Đồng Quyện dựa vào năng lực của bản thân vẫn giành được hạng nhất như trước, tiếp theo là Bùi Tư Nhiên, nhưng người xếp ở vị trí thứ ba lại không phải Sơ Phương An mà là Văn Úc.
Bồ Hạc Châu xếp thứ tư, Sơ Phương An thứ năm, Thẩm Nguyên Nam thứ sáu, Chung Diệc thứ bảy và Tôn Lạc Đệ xếp ở vị trí thứ chín.
Lúc Đồng Quyện ngồi vào chiếc ghế của vị trí thứ nhất, Hệ thống cũng giao cho anh một nhiệm vụ mới.
[Chúc mừng Quyện Quyện lại giành được hạng nhất nhé!] Hệ thống đầu tiên là chúc mừng Đồng Quyện sau đó mới nói tiếp, [Nhiệm vụ hệ thống phát hành như sau: Ký chủ phải giành được vị trí Center ở trận chung kết (0/1)]
[Nếu nhiệm vụ thành công, ký chủ sẽ giành được 2000 điểm. Nếu nhiệm vụ thất bại, sức khỏe của ký chủ sẽ giảm đi 20%, cảm giác đau đớn sẽ tăng lên 10%, có thể gây ra hiện tượng sốc.]
[Được.] Đồng Quyện gật đầu.
[Quyện Quyện cố lên nhá!]
Hệ thống nói xong thì cũng offline luôn, mối quan hệ của nó và Đồng Quyện thật ra rất đơn giản, nó sẽ mang lại cho Đồng Quyện mức độ tự do lớn nhất trong khả năng của mình, vì vậy Hệ thống sẽ chỉ xuất hiện vào những thời điểm quan trọng, những khoảng thời gian khác nó muốn làm gì thì cũng sẽ để ý đến tâm trạng của Đồng Quyện.
Nếu đối phương đã dành cho mình những tiện lợi như vậy, Đồng Quyện cũng phải làm việc chăm chỉ hơn để hoàn thành nhiệm vụ, huống chi anh còn rất tâm huyết với sự nghiệp này.
Sau khi tiễn sáu thực tập sinh bị loại rời đi, ngôi trường vốn đã vắng vẻ nay lại càng vắng vẻ hơn, toàn bộ tầng ba giờ chỉ còn lại phòng 301 là có người ở, các dãy hành lang cũng trở nên trống trải yên lặng đến lạ lùng.
Các thực tập sinh bị loại đã rời khỏi vào buổi sáng, trước khi đi còn nói với những người ở lại rằng: “Bọn tôi đi ăn lẩu đây!”
Mười hai thực tập sinh còn lại:…
Tự dưng thấy hơi chạnh lòng.
Sau giờ nghỉ trưa, các thực tập sinh cùng nhau đi đến trường quay nơi đạo diễn đã đợi bọn họ từ lâu.
“Chào các bạn.” Đạo diễn chào hỏi các thực tập sinh, rồi tiếp tục: “Vậy là vòng công diễn thứ ba cũng đã kết thúc, chúng ta chuẩn bị chào đón màn trình diễn cuối cùng, chúng tôi rất vinh dự khi được đồng hành cùng các bạn cho đến tận bây giờ.”
“Sau ba lần công diễn, các bạn đã lần lượt tạo nên những sân khấu hoàn hảo và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả. Chúng tôi đều thấy được những nỗ lực đã bỏ ra của các bạn trong suốt thời gian qua, vì thế đội ngũ tổ chức chương trình chúng tôi đã chuẩn bị những món quà tốt nghiệp để bày tỏ lòng cảm ơn của mình.”
“Đội ngũ chương trình đã nhờ ba người hướng dẫn sáng tác hai ca khúc riêng cho các bạn, ngoài việc có thể biểu diễn vào đêm chung kết, hai ca khúc này cũng sẽ ghi tên của mọi người. Các bạn chính là những ca sỹ hát gốc của hai bài hát này.”
Sau khi đạo diễn nói xong, các thực tập sinh đều sững sờ trong vài giây trước khi kịp phản ứng lại và cùng nhau vỗ tay.
Trên đời này vậy mà vẫn còn những chuyện tốt đột nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy đấy, đó là những bài hát mà Lăng Uyển, Diệp Trường Tân và Lý Liên Na cùng nhau sáng tác, ca sỹ hát gốc còn là bọn họ, loại chuyện như thế này nếu là trước đây đúng là không dám nghĩ đến đâu, nhưng bây giờ lại không ngờ đã xảy ra với bọn họ.
“Đối với việc chia nhóm lần này, chúng tôi sẽ không xếp theo thứ hạng cũng không phải dựa trên bình chọn của người hâm mộ, ý tưởng của chương trình là dùng phương thức cơ bản nhất—— rút thăm.”
Đạo diễn nói xong liền ra hiệu: “Mang ống lên đây.”
Sau đó, một nhân viên bước đến với một cái gì đó trông giống như ống đũa nhựa rồi đứng đối diện với các thực tập sinh.
Khi đạo diễn nhìn thấy một số thực tập sinh đã nhìn ra đó là một cái ống đũa, bèn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, đây đúng là ống đựng đũa trong căn tin, không có đạo cụ thích hợp thế nên các bạn cứ coi như không nhìn ra đi.”
Đồng Quyện:…
Quả nhiên không nên có ảo tưởng gì với tổ chương trình mà.
“Tên của bài hát được thay thế bằng số 1 và số 2, có tổng cộng 12 lá thăm. Sau khi tôi đếm ngược đến ba, các bạn sẽ cùng nhau giành một lúc là được.”
“Sau khi lấy được lá thăm cũng đừng mở ra ngay, hãy đợi đến khi tôi hô khẩu lệnh mới cùng nhau mở.”
“3, 2, 1——”
Cùng lúc đạo diễn nói xong, hơn chục người cùng nhau xông ra.
Cô nhân viên cảm thấy có hơi áp lực, đây có thể là lần duy nhất trong đời, cô ấy được rất nhiều anh chàng đẹp trai vây xung quanh cùng một lúc như thế này.
Đồng Quyện ngược lại không vội vàng, anh chậm rãi đi qua đó, trong ống đũa chỉ còn lại một lá thăm, Đồng Quyện nắm lấy trong tay mình rồi lại chậm rãi đi về chỗ cũ.
Là một người thường không gặp may mắn, lá thăm còn lại cuối cùng chắc còn tốt hơn nhiều lá thăm anh phải tự rút.
“Trong tay các bạn đều có một lá thăm rồi đúng không?” Đạo diễn nhìn xung quanh, “Được rồi, bây giờ mọi người có thể mở ra.”
“Chuẩn bị, mở——”
Hiện trường lại lần nữa nổ tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT